Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên ( Bản Dịch Chuẩn Full)

Chương 1301: Lai lịch của Minh La Linh Hoàng (1)

Chương 1301: Lai lịch của Minh La Linh Hoàng (1)
Ba tháng trước, nàng vẫn là một con Huyền Sát Tuyết Mãng không thể hóa hình.
Mà bây giờ, nàng đã là tu vi Tụ Tinh cảnh hậu kỳ!
Biến hóa như vậy, bảo Bạch Vấn Tình làm sao có thể không cảm khái.
Một người đắc đạo, gà chó lên trời, đại khái là như vậy!
"Biến hóa lớn nữa, cũng không bằng được biến hóa trong một năm kế tiếp thiên hạ này sẽ xảy ra."
Tô Dịch uống một chén rượu, ánh mắt nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Năm ngày qua, bọn họ từ thành Cửu Đỉnh rời khỏi, một đường vắt ngang qua nhiều châu cảnh cùng thành trì, dọc theo đường đi gặp được rất nhiều biến hóa trước kia chưa từng có.
Linh khí trong thiên địa, càng ngày càng nhiều hẳn lên.
Tuy vẫn như cũ rất loãng, nhưng loại biến hóa cùng xu thế này, đã bắt đầu ảnh hưởng hạng người tu hành trong thiên hạ!
Trong núi sâu hoang dã, có yêu loại không đếm xuể đánh vỡ gông xiềng của mình, đột phá cảnh giới mà lên.
Trong các thế lực lớn, có không biết bao nhiêu tu sĩ tu vi lâm vào bình cảnh nhiều năm, lục tục cảm ngộ được dấu vết đại đạo trong thiên địa, thực hiện biến hóa kinh người trên cảnh giới.
Dù là võ giả phân bố ở trong thế tục, cũng ở trong linh khí ngày càng nồng đậm trong thiên địa này đạt được rất nhiều lợi ích.
Nguyên nhân rất đơn giản, trước kia Thương Thanh đại lục này, linh khí quá mức thiếu thốn cùng cằn cỗi!
Cho dù là Đại Hạ quốc gia bá chủ trên Thương Thanh đại lục bực này, cũng chỉ có các thế lực lớn chiếm cứ danh sơn phúc địa, mới có thể bồi dưỡng ra tu sĩ lợi hại.
Nhưng bây giờ đã khác, linh khí trong thiên địa đang càng ngày càng nhiều hẳn lên, làm tu sĩ thiên hạ đều đạt được ích lợi và chỗ tốt!
Đây là cái gọi là thiên ân mênh mông, mưa móc đều được hưởng.
Quả thật, mang đi so sánh, hôm nay linh khí trong thiên địa vẫn như cũ chưa thể nói là nồng đậm cùng kinh người.
Nhưng theo loại biến hóa này xảy ra, khí tức đại đạo trong thiên địa, tương tự cũng đang nhiều lên.
Điều này làm tu đạo giả trong thiên hạ ở lúc tìm hiểu đại đạo, so với trước kia dễ dàng hơn rất nhiều!
Đồng thời, ở trong núi sông trong thiên hạ, các linh tài, linh dược, đều bắt đầu một loại xu thế nảy sinh kinh người, số lượng cũng so với trước đây càng nhiều hơn.
Trực tiếp giống như nấm mọc sau mưa!
Đây chính là thiên địa chi biến.
Tuy chỉ vừa mới bắt đầu, còn chưa thật sự nghênh đón đại thế rực rỡ, nhưng trạng thái cỡ đó chỉ cần liên tục xảy ra, thiên địa chắc chắn xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Thiên hạ này bố cục thế sự, chúng sinh, cũng đều sẽ theo đó chịu ảnh hưởng rất lớn!
Nghe được Tô Dịch nói, bọn Nguyệt Thi Thiền, Cát Khiêm đều sinh ra cảm xúc.
Năm ngày qua, ngay cả chính bọn họ cũng sâu sắc cảm nhận được, khí tức trong thiên địa đã khác.
So sánh với trước kia, lúc tu luyện, quả thực càng thêm dễ dàng cảm nhận được khí tức đại đạo trong thiên địa.
Phải biết rằng, đây chỉ là giai đoạn vừa mới bắt đầu mà thôi.
Điều này làm mọi người đều không thể tưởng tượng, khi một hồi đại thế rực rỡ kia thật sự đến, thiên hạ này lại sẽ sinh ra biến hóa kịch liệt cỡ nào, lại sẽ trình diễn chuyện không thể tưởng tượng cỡ nào.
"Tính toán thời gian, Tâm Chiếu cô nương hẳn là đã đến Vân Thiên Thần Cung."
Nguyệt Thi Thiền nhẹ nhàng nói.
Tô Dịch gật gật đầu.
Lúc trước, sau khi rời khỏi thành Cửu Đỉnh, Văn Tâm Chiếu lại đi cùng bọn họ hai ngày, lúc này mới một mình rời đi.
Lúc gần đi, ai cũng có thể nhìn ra, thiếu nữ khí chất đơn giản trang nhã thanh tú này rất tiếc nuối.
"Chúng ta đi miếu thành hoàng xem chút, sau đó liền khởi hành rời khỏi."
Không bao lâu, Tô Dịch uống một hơi cạn sạch rượu trong chén, đứng dậy đi ra khỏi tửu lâu.
Lần này trở về Đại Chu, Tô Dịch cũng không sốt ruột chạy đi.
Lúc đến như thế, khi đi cũng nên như thế.
Ngắm sơn thủy, quan sát thiên địa, nhìn chúng sinh chi tướng, xem thế sự chìm nổi.
Thứ nhìn thấy cảm nhận được, đều là tu hành. ...
Trước miếu thành hoàng, hương khói cường thịnh, người ta tấp nập, phần lớn là thiện nam tín nữ.
Hai bên cửa miếu tuyên khắc một đôi câu đối:
Dương thế tam gian, tích thiện làm ác đều do ngươi.
Từ xưa đến nay, âm tào địa phủ từng tha ai.
Lúc trước Tô Dịch lần đầu tiên đến thành Sơn âm, cũng từng tới miếu thành hoàng này, lần này sở dĩ muốn lại đến xem một chút, nguyên nhân là ở trên tượng thần trong miếu cung phụng.
Rất nhanh, đoàn người Tô Dịch tới trước một tòa đại điện trong miếu thờ.
Trong đại điện, sừng sững một tòa tượng thần cao chín trượng.
Tượng thần có bề ngoài nữ tử, thân thể thướt tha, phần eo trở xuống là thân rắn uốn lượn quay quanh, nàng một tay kết ấn, một tay xách một ngọn đèn lồng giống như hoa sen.
Lúc này, một ít thiện nam tín nữ đều xếp hàng tiến vào đại điện, dâng hương, quỳ bái, cầu nguyện, vẻ mặt thành kính, trong miệng lẩm bẩm.
Mà nay lại nhìn thấy tượng thần này, trong lòng Tô Dịch có chút phức tạp.
Trong đầu kìm lòng không được lại nghĩ tới nữ tử lông mày đôi mắt cong cong, đầu đội mũ miện, khoác áo choàng, tay cầm một ngọn đèn hoa sen kia.
Quỷ Xà nhất tộc, chính là một trong chín đại vương tộc của U Minh, ở trong mắt âm hồn ác quỷ, Quỷ Xà tộc lại được gọi là sứ giả cầm đèn, địa vị cao thượng.
Mà nữ tử, tên Diệp Dư, là vị nữ hoàng đầu tiên của Quỷ Xà tộc xưa nay đến nay!
"Đi thôi."
Hồi lâu sau, Tô Dịch thu liễm suy nghĩ, xoay người rời khỏi.
Tượng thần này không phải "Tiểu Diệp Tử", chỉ là hình tượng một "sứ giả cầm đèn" của Quỷ Xà tộc mà thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận