Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên ( Bản Dịch Chuẩn Full)

Chương 236: Trả giá cho cái quỳ (1)

Chương 236: Trả giá cho cái quỳ (1)
"Bang chủ, ngươi đây là?"
Trung niên áo bào trắng ngẩn ra, lão tử cũng bị đánh thành như vậy, buồn cười lắm sao? !
"Ha ha ha, ngươi biết ta vì sao lần này bảo ngươi dẫn người đến ngõ Hồ Lô hay không?"
Lữ Thuyên cười tủm tỉm hỏi.
"Chẳng lẽ không phải bởi tiểu nhân làm việc đáng tin nhất?"
Trung niên áo bào trắng theo bản năng nói.
Lữ Thuyên hung tợn nhổ một bãi nước bọt, nói: "Ngươi con mẹ nó đáng tin cái chó gì! Hoàn toàn chính là tên tiểu nhân nịnh nọt, vừa đắc chí liền ngông cuồng, ngươi loại người này cũng con mẹ nó gợi đòn nhất."
Nói đến đây, hắn lại không khỏi cười to,"Nhưng, ta chính là nhìn trúng ngươi điểm ấy, cho nên mới bảo ngươi mang theo quạt gấp của Ngũ Thiên Hạo đi ngõ Hồ Lô, lần này tốt rồi, Ngũ Thiên Hạo muốn không to chuyện cũng không được!"
Trung niên áo bào trắng nhất thời há hốc mồm dại ra, không ngờ chỉ bởi vì lão tử gợi đòn, cho nên mới được lựa chọn?
Sau đó, hắn nhịn không được hỏi: "Bang chủ, ngươi tính kế Ngũ lão gia tử như vậy, nhỡ đâu bị phát hiện..."
"Tính kế cái rắm chó, người ta căn bản không để ý thể diện lão già thối đó, chuyện liên quan gì tới ta?" Lữ Thuyên vẻ mặt nghiêm khắc nói,"Huống chi, ăn bảo bối ta hiếu kính, hắn còn muốn không to chuyện, làm người tốt, cái này con mẹ nó... Công bằng sao?"
Trung niên áo bào trắng vội vàng lắc đầu.
Chỉ là trong lòng lại vô cùng u oán, thiệt cho lão tử còn tưởng ngươi coi ta là tâm phúc, ngươi lại lấy lão tử dùng như cây thương, còn nói công bằng với lão tử, phi!
Ghê tởm!
"Ngươi lần này đã lập công lớn, ta tự nhiên sẽ không bạc đãi ngươi, mấy ngày nữa dẫn theo muội muội ngươi cùng tới nhà ta, chúng ta cùng nhau uống rượu ăn mừng một bữa."
Lữ Thuyên cười ha ha nói.
Trung niên áo bào trắng ngây người, tức giận đến cả người phát run, tay chân lạnh toát, giữa trời nóng cả người đầy mồ hôi lạnh, ngươi con mẹ nó hại lão tử thành như vậy, thế mà còn có mặt mũi để ý muội muội ta! ?
"Ngươi tạm đi dưỡng thương, ta muốn đi ngõ Hồ Lô xem náo nhiệt."
Nói xong, Lữ Thuyên nhấc chân rời đi. ...
Trong một tòa phủ đệ cầu nhỏ nước chảy, tình thơ ý hoạ kia.
Ngũ Thiên Hạo một mình một hành lang, nâng ly trông về phía xa, lẳng lặng thưởng thức hoa sen nở rộ trong hồ nước.
Hắn tóc bạc như tuyết, nho bào đai lưng rộng, dáng vẻ nhàn nhã.
Bên cạnh, một tiểu thiếp trẻ tuổi đang thật cẩn thận bóc đài sen cho hắn, ngẫu nhiên đối diện với Ngũ Thiên Hạo, sẽ ngượng ngùng cúi đầu.
Điều này làm Ngũ Thiên Hạo không khỏi cảm thán,"Thế gian này phong tình vạn chủng, cũng không bằng được một cái chớp mắt thẹn thùng kia khi mỹ nhân mặt đỏ."
Tiểu thiếp trẻ tuổi giật mình, trong mắt đều là nhu tình mật ý, càng thêm thẹn thùng.
Ánh mắt Ngũ Thiên Hạo hơi đăm đăm, cả người đều khô nóng một phen.
Đột nhiên, một thanh âm ở nơi xa vang lên, phá hủy bầu không khí kiều diễm này ——
"Lão gia, không ổn rồi! Cây quạt gấp kia ngài giao cho Hắc Hổ bang, bị người ta lấy chân giẫm nghiền nát rồi!"
Con ngươi Ngũ Thiên Hạo co lại, khô nóng đầy bụng hóa thành một cơn tức không kiềm chế được.
Chỉ là vẻ mặt hắn hãy còn ung dung mà bình tĩnh, nói: "Là thằng nhãi không biết lai lịch kia làm?"
Cách đó không xa, quản gia vội vàng chạy tới đầu đầy mồ hôi lắc lắc đầu.
"Không phải?"
Ngũ Thiên Hạo nhíu mày, ánh mắt lập tức đặt ở quạt gấp trong tay quản gia nâng như một đống giấy vụn.
Lập tức, hắn chỉ cảm thấy tôn nghiêm đều gặp phải chà đạp trước nay chưa từng có, sắc mặt đều trở nên xanh mét, nói từng chữ một:
"Mặc kệ là ai làm, ta phải khiến hắn giống với cây quạt gấp này da tróc thịt bong, nghiền xương thành tro!"
Quản gia ngẩn ngơ, bất chấp trong lòng kinh hoảng cùng thấp thỏm, run giọng nói: "Lão gia, nghe nói... Nghe nói là Viên gia nhị thiếu gia Viên Lạc Vũ làm..."
"Ta quản hắn Viên Lạc Vũ cái gì... Đợi một chút, Viên Lạc Vũ! ?"
Ngũ Thiên Hạo vốn nổi giận như cuồng nhất thời như bị sét đánh, mắt trợn to, dại ra ơ đó.
Thế gian có ba bát mỳ khó ăn nhất.
Nhân diện.
Tình diện (Tình cảm).
Tràng diện (Trường hợp)!
Ở đây chơi chữ, diện vừa mang nghĩa là mặt, vừa mang nghĩa là mỳ
Ngũ Thiên Hạo sống hơn nửa đời người, có thể trở thành bá chủ hắc đạo vùng tây nam quận thành Vân Hà, hơn nữa đến bây giờ còn sống khỏe, tuyệt đối không phải hư danh.
Nhưng lúc này, lại có mồ hôi to như hạt đậu từ trán hắn chảy xuống, vẻ mặt cứng ngắc mang ánh mắt nhìn về phía quản gia, Viên Lạc Vũ?
Quản gia quỳ bịch xuống đất, giọng run rẩy nói: "Lão gia, ngài không lầm, chính là vị nhị thiếu gia kia của Viên gia."
Ông một tiếng, Ngũ Thiên Hạo chỉ cảm thấy đầu giống như muốn nổ tung, trước mắt biến thành màu đen.
Tuy vẻ mặt còn rất bình tĩnh, nhưng trong lòng đã nhấc lên sóng triều ngập trời.
Trong quận thành Vân Hà này, chỉ có một Viên gia.
Trong Viên gia, chỉ có một vị nhị thiếu gia.
Đó là Viên Lạc Vũ!
Đột nhiên, Ngũ Thiên Hạo ý thức được một sự kiện, nói: "Quạt gấp của ta... Sao có thể xuất hiện ở trước mặt Viên gia nhị thiếu gia?"
Quản gia gian nan nuốt nước bọt, nói: "Theo người Hắc Hổ bang nói, lúc bọn họ tới đối phó thiếu niên hung thủ kia, Viên nhị thiếu gia cũng có mặt ở đó..."
A!
Ngũ Thiên Hạo không khỏi hít sâu một hơi.
Hắn quá rõ tính tình lũ khốn kiếp kia của Hắc Hổ bang, căn bản không cần nghĩ đã biết, Hắc Hổ bang cầm quạt gấp của mình diễu võ dương oai, kết quả lại không cẩn thận chọc giận Viên Lạc Vũ.
Cái này con mẹ nó...
Bạn cần đăng nhập để bình luận