Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên ( Bản Dịch Chuẩn Full)

Chương 700: Du thiên hồng lưu thương lâu (2)

Chương 700: Du thiên hồng lưu thương lâu (2)
Phương Nguyên vội vàng lắc đầu, nói: "Đại nhân hiểu lầm rồi, vì có thể đạt được cơ hội cống hiến cho đại nhân, tiểu nhân đã tranh thủ rất lâu, cuối cùng may mắn khiến Hồng Tể pháp sư đáp ứng, mới làm tiểu nhân có cơ hội bây giờ gặp mặt đại nhân."
Nói xong, ánh mắt hắn nhìn về phía Tô Dịch đã mang theo nét mong đợi.
"Ngươi vì sao phải làm như vậy? Ta muốn nghe lời nói thật."
Tô Dịch như có hứng thú nói.
Phương Nguyên hít sâu một hơi, khom người nói: "Tiểu nhân từ nhỏ đã là trẻ mồ côi, căn bản không sợ chết, chỉ sợ không có cơ hội thay đổi vận mệnh. Đối với người khác mà nói, ở lại bên cạnh đại nhân ngài, có lẽ nguy hiểm trùng trùng, nhưng đối với tiểu nhân mà nói, nếu có thể được đại nhân ngài thưởng thức, đủ để vận mệnh tiểu nhân thay đổi từ đây!"
Tô Dịch gật gật đầu, nói: "Nhìn ra được, ngươi rất thông minh, nhưng, ta sẽ không hứa hẹn cái gì đối với ngươi, ngươi biết chưa?"
Mặt Phương Nguyên lộ ra một tia kích động, nhưng vẫn kiềm chế cảm xúc trong lòng, nhếch miệng cười nói: "Không dối đại nhân, chỉ cần tiểu nhân có thể lưu lại cống hiến cho ngài, đã không khác gì thay đổi vận mệnh, ít nhất Hồng Tể pháp sư khẳng định sẽ không bạc đãi tiểu nhân."
Tô Dịch nói: "Từ hôm nay trở đi, ngươi lưu lại đi, về sau một ngày ba bữa, các việc vặt vãnh, liền do ngươi tới phụ trách."
Thiếu niên này có dã tâm, cũng biết chừng mực, thoạt nhìn cũng rất thông minh, giữ ở bên người làm một tên chạy chân làm việc vặt thật ra cũng không tồi.
"Vâng!"
Phương Nguyên nghiêm nghị ôm quyền, đuôi lông mày tràn đầy vui mừng.
Lúc này, một chuỗi tiếng gõ cửa một lần này vang lên.
Tô Dịch nhíu mày. Từ khi mình vào ở Tùng Phong biệt viện này đến bây giờ, mới hai ngày thời gian mà thôi, đã lục tục có người đến, thực sự làm người ta phiền không chịu nổi.
"Giao cho ngươi."
Ánh mắt Tô Dịch nhìn về phía Phương Nguyên.
Phương Nguyên ngầm hiểu, xoay người mà đi.
Không bao lâu, Phương Nguyên vội vàng quay về, nhanh chóng nói: "Đại nhân, là một nhân vật truyền tin, không có tu vi, hẳn là chạy chân giúp người ta."
Nói xong, hắn hai tay mang một phong mật hàm trình lên.
Tô Dịch mở ra mật hàm nhìn qua, không khỏi nhíu mày, nói: "Lưu Thương lâu là nơi nào?"
Phương Nguyên không cần nghĩ ngợi nói: "Hồi bẩm đại nhân, Ngọc Kinh thành có bốn đại tửu lâu đỉnh cấp, được coi là mỏ đốt tiền của đại nhân vật quý tộc, Lưu Thương lâu này là một trong số đó, nghe nói thế lực đứng sau lưng Lưu Thương lâu là Kim Thạch các."
Tô Dịch gật gật đầu.
Thập Phương các lấy tin tức linh thông nổi tiếng thế gian, mà Kim Thạch các này là một hãng buôn thế lực trải rộng Đại Chu, Đại Ngụy, Đại Tần, cũng rất thần bí.
Lưu Thương lâu này có Kim Thạch các làm chỗ dựa, dù là ở trong Ngọc Kinh thành, sợ cũng không có bao nhiêu người dám ở trong đó gây chuyện.
Tô Dịch phân phó: "Ngươi đi chuẩn bị xe ngựa, chúng ta lát nữa đi Lưu Thương lâu một chuyến."
"Vâng!"...
Lưu Thương lâu.
Đủ chín tầng, mái cong đấu củng, cổ kính.
Khi Tô Dịch và Phương Nguyên đến, chỉ thấy trước đại điện tầng một Lưu Thương lâu, chỉ thấy một giai nhân xinh đẹp sớm chờ ở đó cười chào đón.
Nữ tử khoảng hơn hai mươi tuổi, mặc váy dài màu lam mềm mại, trang dung thanh nhã tinh xảo, váy dài vừa người phác họa thân thể mềm mại ngực tấn công mông phòng thủ, hai chân thon dài như ngọc, dáng người vô cùng tốt.
Khi nhìn thấy nữ tử này, Tô Dịch kinh ngạc nói: "Sao lại là ngươi?"
Hoa Nhan!
Lúc trước ở Kim Thạch các thành Cổn Châu, Tô Dịch đã từng thấy nữ tử này.
Nữ tử chớp đôi mắt đẹp, mím môi cười nói: "Tô công tử nhận ra tiểu nữ tử?"
Tô Dịch ngẩn ra một phen, một lần nữa đánh giá nữ tử này, sau đó cũng cười, nói: "Ta biết rồi, ngươi tên Kiều Ngữ đúng hay không?"
Bờ môi đỏ mọng sáng bóng xinh đẹp của nữ tử hơi cong lên, nụ cười say lòng người, nói: "Xem ra, tỷ tỷ của ta nói không sai, chuyện gì cũng không thể gạt được pháp nhãn của Tô công tử."
Đây tự nhiên là lời nịnh bợ, nhưng, được một giai nhân gợi cảm quyến rũ như vậy nói ra, vẫn rất làm người ta hưởng thụ.
Sau đó, nữ tử tò mò nói: "Tô công tử cảm thấy, ta cùng tỷ tỷ có gì khác nhau sao?"
Tô Dịch cười cười, nói: "Ở trong mắt nam nhân, tỷ muội sinh đôi, tự nhiên là bởi vì bộ dạng giống nhau mới thú vị, nói những thứ khác nhau kia làm gì?"
Nữ tử ngẩn ra một phen, đột nhiên có cảm giác bị đùa giỡn, nhưng Tô Dịch lại nói tự nhiên mà vậy, làm người ta cũng xấu hổ đi miệt mài theo đuổi.
"Tô công tử mau mời."
Nữ tử rất thức thời không nói thêm cái gì nữa, cười làm ra một cái động tác mời, liền đi trước dẫn đường.
Tô Dịch và Phương Nguyên đi theo sau đó.
Mà ngay sau khi bọn họ vào Lưu Thương lâu không lâu.
Xa xa, một chiếc xe ngựa chạy đến, dừng ở trước Lưu Thương lâu.
"Mẫu thân, đến Lưu Thương lâu rồi."
Một thiếu niên tuấn mỹ đi xuống xe ngựa, xoay người đưa tay, đỡ một phu nhân váy hoa đi xuống.
"Cậu con đã đến rồi sao?"
Phu nhân váy hoa hỏi.
Thiếu niên tuấn mỹ gật đầu nói: "Theo tùy tùng truyền tin nói, cậu hôm nay ngay trong 'Văn Uyên điện' tầng thứ chín chờ chúng ta."
"Tốt."
Phu nhân váy hoa hít sâu một hơi, như cảm khái nói: "Từ sau năm đó gả cho phụ thân con, ta đã rất nhiều năm rồi chưa gặp cậu của con..."
Nói đến đây, ánh mắt nàng nhìn về phía thiếu niên tuấn mỹ bên cạnh, dịu dàng dặn dò: "Bá Nính, đợi lát nữa gặp cậu của con, nhớ đừng mất chừng mực, miễn cho để hắn khinh thường con."
Thiếu niên tuấn mỹ cười gật đầu: "Mẫu thân yên tâm là được."
Ngay sau đó, hai người đi vào Lưu Thương lâu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận