Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên ( Bản Dịch Chuẩn Full)

Chương 7208: Thiên hạ kinh, phong vân khởi (1)

Chương 7208: Thiên hạ kinh, phong vân khởi (1)
Mà bóng người Tô Dịch xoay đi, ánh mắt bỗng nhằm vào Lô Tang.
Lông tóc Lô Tang dựng cả lên, hầu như là theo bản năng toàn lực ra tay, kết ra một chưởng ấn nguy nga như thần sơn, đánh ở trên thân Tô Dịch.
Tiếng va chạm kinh thiên động địa, chưởng ấn chia năm xẻ bảy.
Trong mưa hào quang văng tung tóe, bóng người Tô Dịch đứng ở nơi đó không chút sứt mẻ, không tổn hao gì, cho người ta cảm giác không thể lay động.
Trực tiếp giống như kiến càng lay cây!
Mà Tô Dịch vung tay áo bào.
‘Ầm’ một tiếng, pháp thể Lô Tang nổ tung như tờ giấy, hóa thành tro tàn tiêu tán đầy trời.
Chớp mắt mà thôi, một kẻ bị một tay đập chết, một kẻ ở sau khi nhấm nháp được mùi vị kiến càng lay cây, pháp thể nổ tung tiêu tán! 
Tất cả đều sạch sẽ lưu loát, thoải mái tự nhiên như vậy. 
Giống như giết chết, không phải hai nhân vật tuyệt thế trong Đạo Chân cảnh, mà là hai con kiến! 
Người khác bất ngờ không kịp phòng bị nhìn thấy tất cả cái này, đều kinh hãi, bị dọa tới mức linh hồn nhỏ bé thiếu chút nữa toát ra. 
Bác Vân Quân cũng như bị sét đánh, sắc mặt trắng bệch. 
Lúc trước, bọn họ đều đã ở trong bóng tối kiến thức được thủ đoạn Tô Dịch đánh chết các kẻ địch kia, chính bởi vì như thế, mới sẽ ôm lòng cố kỵ, chậm chạp chưa từng ra tay. 
Nhưng đánh vỡ đầu, Bác Vân Quân cũng không ngờ, Tô Dịch hôm nay, thế mà khủng bố đến mức không thể tưởng tượng như thế! 
Ở lúc này đối mặt Tô Dịch, thậm chí khiến hắn có một loại cảm giác nhỏ bé kinh sợ khi đối mặt Đạo Tổ mới có! 
Tô Dịch xoay người, nhìn về phía Bác Vân Quân, “Đại đạo của ngươi, ta có lẽ không thể bình phán, nhưng có thể hủy diệt, ngươi có muốn thử một chút hay không?” 
Lôi điện màu đỏ tươi lóe lên nổ vang, chiếu khuôn mặt Bác Vân Quân lúc sáng lúc tối. 
Ở đây còn có đồng môn khác, nhưng đối mặt ánh mắt Tô Dịch, Bác Vân Quân lại cảm giác mình bất lực cùng vô lực như vậy. 
Cái này không phải ảo giác, mà là tâm cảnh, thần hồn cùng tu vi của hắn, đều gặp phải một phần áp bách vô hình! 
Lực lượng áp bách kia quá mức đáng sợ, như đối mặt Đạo Tổ thịnh nộ. 
Nhất là tâm cảnh, gần như sụp đổ! 
“Không tốt! Gã này không phải muốn hủy diệt pháp thân, mà là muốn phá hư đạo tâm của ta, để lúc bản tôn ta gặp cắn trả, hoàn toàn tẩu hỏa nhập ma!” 
Bác Vân Quân nhân vật tuyệt thế cỡ nào, nếu không cũng sẽ không được thế lực cấp thủy tổ “Thư viện” của Nho gia nhất mạch chọn làm chân truyền. 
Hắn một chớp mắt đã đoán ra ý đồ của Tô Dịch, lập tức cắn chót lưỡi, trầm giọng nói: “Người Nho gia ta, thà làm ngọc vỡ, không làm ngói lành!” 
Từng chữ một, giống như đại đạo chi âm, trong hư không mơ hồ có tiếng thánh hiền tụng kinh quanh quẩn, ở trên người Bác Vân Quân càng hiển lộ ra một luồng đại thế lẫm liệt như trời! 
Tô Dịch cười khẽ một tiếng, “Tạm để ta nhìn xem, ngươi thà làm ngọc vỡ như thế nào!” 
Ầm! 
Trong tâm cảnh Bác Vân Quân bỗng nhấc lên sóng triều ngập trời, một vầng mặt trời huy hoàng vô lượng từ trên trời giáng xuống, muốn mang tâm cảnh hắn trấn sát luyện hóa. 
Cả tâm hồn hắn run lên, ngay lập tức lựa chọn ngăn cản. 
Nhưng lại như bọ ngựa đấu xe. 
Một vầng mặt trời chói chang kia quá mức khủng bố, đè sập phòng tuyến tâm cảnh của hắn, phóng ra lực lượng khủng bố, khiến tâm hồn hắn giống như ngọn nến sắp hòa tan. 
Một nỗi sợ hãi nói không nên lời nảy sinh ở trong tâm cảnh Bác Vân Quân. 
Hắn hoàn toàn không ngờ, lực lượng tâm cảnh Tô Dịch, thế mà đã khủng bố đến bực này. 
Đối kháng với hắn, tựa như ánh sáng hạt gạo đua sáng với nhật nguyệt trên trời, tỏ ra quá mức tái nhợt, quá mức vô lực! 
“Ngã tái vấn nhĩ, hà vị ngọc toái (Ta hỏi lại ngươi, cái gì là ngọc vỡ)?” 
Chợt, Tô Dịch mở miệng lần nữa. 
Một câu, ít ỏi tám chữ, ầm ầm vang vọng ở trong lòng Bác Vân Quân. 
Toàn thân hắn cứng đờ, sắc mặt ảm đạm, mặt lộ vẻ tuyệt vọng, cả người như linh hồn xuất khiếu, dại ra ở đó. 
Trong tâm cảnh của hắn cảm nhận được một uy áp càng thêm khủng bố, đó là một thanh đạo kiếm thần bí tối nghĩa, từ trong một vầng mặt trời chói chang kia lộ ra. 
Một chớp mắt này, Bác Vân Quân hoàn toàn sụp đổ. 
Một vầng mặt trời đó, đã khiến ta tuyệt vọng, mà hôm nay lại xuất hiện một thanh đạo kiếm so với một vầng mặt trời chói chang kia càng đáng sợ hơn! 
Điều này bảo Bác Vân Quân làm sao không rõ, ở trên tu vi tâm cảnh, chênh lệch giữa hắn cùng Tô Dịch đã lớn đến mức không thể tưởng tượng? 
Ầm! 
Ngay sau đó, thân thể Bác Vân Quân ầm ầm tan rã, giống như tờ giấy thiêu đốt điêu linh thành tro tàn. 
Trước khi khối pháp thân này bị hủy, hắn cũng chưa từng từ trong loại tuyệt vọng cùng sợ hãi kia lấy lại tinh thần. 
“Cái gì ngọc vỡ, nhiều nhất chỉ là gạch ngói vụn mà thôi.” 
Tô Dịch khẽ lắc đầu. 
Người khác ở đây đều lạnh toát toàn thân, như rơi vào hố băng. 
Pháp thân Lưu Ngô Thiên bị một tay đập chết. 
Pháp thân Lô Tang bởi kiến càng lay cây mà chết. 
Bây giờ, ngay cả pháp thân Bác Vân Quân cũng bởi vì tâm cảnh tan vỡ mà hủy! 
Tất cả cái này, mang tới cho người khác ở đây rung động cùng trùng kích thật lớn. 
Tô Dịch lấy ra bầu rượu uống một ngụm, thuận miệng nói: “Trở về nói cho tông môn sau lưng mỗi người các ngươi, trong khoảng thời gian kế tiếp, ta đều ở Nguyên Giới, muốn giết pháp thân ta, thì phái một ít kẻ có thể đánh đến.” 
Dứt lời, hắn nghênh ngang mà đi. 
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận