Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên ( Bản Dịch Chuẩn Full)

Chương 5937: Quyển sách dị động, cóc trắng nâng nước (1)

Chương 5937: Quyển sách dị động, cóc trắng nâng nước (1)
Mỗi một bến đò tiếp dẫn, thực ra chính là một đường hầm thời không, đi thông nơi khác nhau của dòng sông vận mệnh.
Bến đò Thanh Phong, có một đường hầm thời không đi thông cảnh nội Thanh Phong châu của Vĩnh Hằng Thiên Vực.
Tần Tố Khanh, Loan Vân Trung ở phía trước dẫn đường, Tô Dịch và Bồ Huyễn đi theo sau.
Theo không ngừng tới gần dòng sông vận mệnh, Tần Tố Khanh triệu ra một bảo vật lá sen xanh biếc kia, nhẹ nhàng lay động, hóa thành phạm vi cả trượng, mép lá sen rủ xuống mưa hào quang màu xanh rực rỡ, bao phủ mọi người trong đó.
"Nếu không có bảo vật Vĩnh Hằng che chở, chỉ là khí tức dòng sông vận mệnh tản mát ra, cũng có thể mài mòn hủy diệt đạo thể cùng thần hồn, cực đoan khủng bố."
Tần Tố Khanh giải thích một câu.
Dọc đường, từng nói chuyện với Tô Dịch, nàng càng thêm tin tưởng đối phương là người tu đạo đến từ hạ giới, đời này còn chưa từng thật sự đặt chân dòng sông vận mệnh.
Cái gọi là "hạ giới", chính là người tu đạo trên dòng sông vận mệnh gọi chung đối với nơi bên ngoài dòng sông vận mệnh.
Thẳng đến lúc sắp tới gần dòng sông vận mệnh, Tô Dịch mới phát hiện dòng lũ vận mệnh cuồn cuộn kia là mênh mông cùng rộng lớn cỡ nào, bọt sóng kia cuồn cuộn một giọt nước, cũng như ngọn núi nguy nga.
Trong hơi nước bọt sóng nhấc lên, dâng trào khí tức vận mệnh có thể xưng là vô thượng cấm kỵ.
Căn bản không cần nghĩ, đó nhất định là vận mệnh quy tắc không thể nghi ngờ!
Lá sen xanh biếc lên như diều gặp gió, giống một cái lọng to lớn lao vút lên trời.
Tần Tố Khanh dẫn theo đám người Tô Dịch lao tới trên dòng sông vận mệnh kia.
Dòng sông vận mệnh nhìn như gần ngay trước mắt, nhưng đoàn người bọn họ na di không gian, lại hao phí cả thảy nửa canh giờ, mới rốt cuộc đến phía trên dòng sông vận mệnh kia.
Khi quan sát dòng lũ vận mệnh cuồn cuộn vô tận kia dưới chân, Tô Dịch bỗng sinh ra cảm giác phù du trong thiên địa, hạt cát bên biển khơi.
So sánh với dòng sông vận mệnh, cho dù chứng đạo cấp bậc Vĩnh Hằng, vẫn như cũ tỏ ra quá mức nhỏ bé.
Tựa như một hạt cát, đối mặt tinh hải vô tận.
Ngọn nguồn dòng sông vận mệnh này ở nơi nào?
Lại cuối cùng chảy về nơi nào?
Không có ai biết.
Ở trong năm tháng cổ kim dài đằng đẵng, người tu đạo trên con đường Vĩnh Hằng duy nhất tin tưởng là, dòng sông vận mệnh có bờ đối diện!
"Từ nơi này xuất phát, tới bến đò Thanh Phong chỉ cần không đến nửa ngày thời gian."
Tần Tố Khanh nhẹ nhàng mở miệng.
Nàng biết Tô Dịch hiểu biết không nhiều đối với dòng sông vận mệnh, cho nên dọc đường không đợi Tô Dịch hỏi, đã chủ động giải thích.
Hoàn toàn coi Tô Dịch là người mình.
Bồ Huyễn thu hết vào mắt tất cả cái này, ánh mắt có chút khác thường.
Vị Tô Huyền Quân đạo hữu kia, tuyệt đối không phải hạng người tầm thường!
Nhưng rất hiển nhiên, Tần Tố Khanh cũng tốt, Loan Vân Trung cũng thế, đều coi Tô Huyền Quân là "người mới" từ hạ giới đến, chiếu cố vô cùng tốt.
Điều này làm Bồ Huyễn không biết nên khóc hay cười, nhưng cũng chưa nói gì.
Hắn nhìn ra được, Tô Dịch cố ý giấu rất nhiều chuyện.
Ví dụ như thủ đoạn thần dị nắm giữ một bức thư pháp kia.
Ví dụ như Hoàng Tuyền đạo ý giúp mình một quỷ linh như vậy sống ra cuộc đời mới!
"Vượt qua ở trên dòng sông Vĩnh Hằng cực kỳ hung hiểm, một khi gặp một ít sóng triều ngập trời, nhất định là kết cục cửu tử nhất sinh."
"Tóm lại, nhất định phải nhớ kỹ một câu, dưới Thiên Đế, chớ dễ dàng vượt dòng sông vận mệnh!"
"Một mảng thuỷ vực này, chúng ta đều coi như quen thuộc, cho nên mới dám mạo hiểm băng qua, nhưng cũng phải cẩn thận vạn phần."
Vừa nói, Tần Tố Khanh vừa dẫn theo mọi người hướng về nơi xa lao đi.
Dọc đường, Tô Dịch dần dần biết được rất nhiều chuyện.
Trên dòng sông vận mệnh này, thường xuyên sẽ có các loại thiên tai xuất hiện, ví dụ như cơn lốc, vòng xoáy trên sông, tai kiếp sấm sét vân vân.
Một khi gặp phải, hầu như không có khả năng sống sót.
Ngoài ra, trong nước lũ dòng sông vận mệnh, còn có giấu rất nhiều sự vật cùng sinh linh cổ quái!
Như "Chiêu Hồn Thảo", cắm rễ ở chỗ sâu trong dòng lũ vận mệnh, chìm nổi theo sóng, chỉ cần xuất hiện, lá cỏ tựa như vẫy tay, có thể ngay lập tức cuốn đi hồn phách nhân vật Vĩnh Hằng.
Ngoài ra, còn có "Thôn Huyết Phù Bình (bèo nuốt máu)" "Triền Thiên Thủy Tảo (rong)" vân vân các vật cổ quái khan hiếm.
Nhưng, đáng sợ nhất thuộc về các sinh linh sinh ra trong dòng sông vận mệnh!
Được người ta biết tới nhiều nhất, chính là "Lan Mệnh Thủy Quỷ" cùng "Đề Hồn Yêu" .
Lan Mệnh Thủy Quỷ lui tới thành đàn, như dạ xoa dưới biển, gây sóng tạo gió, bọn chúng chiến lực rất yếu, nhưng có thể nhấc lên sóng triều vận mệnh, lợi dụng lực lượng dòng sông vận mệnh chặn giết người tu đạo.
Nhưng, bình thường mà nói, chỉ cần lấy ra đủ nhiều rượu làm phí qua đường, Lan Mệnh Thủy Quỷ sẽ chủ động lui.
Đề Hồn Yêu thì có thể hóa thành nữ tử trẻ tuổi thổi sanh đánh đàn, ngồi ở trên đầu sóng vừa đánh đàn, vừa khóc lóc rơi lệ, thanh âm nức nở, bi thương thê lương.
Nếu là tâm cảnh không vững, nhất định sẽ bị nghiệp chướng công phá, hoàn toàn luân hãm, rơi vào dưới dòng sông vận mệnh, hoàn toàn mất mạng.
Người tu đạo kinh nghiệm phong phú không sợ gặp Lan Mệnh Thủy Quỷ, ngược lại sợ nhất gặp Đề Hồn Yêu.
Bởi vì tiếng khóc lóc đó căn bản không ngăn được, sẽ trực tiếp tác dụng ở trong tâm cảnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận