Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên ( Bản Dịch Chuẩn Full)

Chương 7066: Ôm được ôn hương nhuyễn ngọc trong tay (3)

Chương 7066: Ôm được ôn hương nhuyễn ngọc trong tay (3)
Chẳng qua, cũng chưa nói là tiếc nuối.
Con đường đại đạo của hắn, vốn không phải tu luyện trong bế quan.
Đi ra khỏi động phủ, Tô Dịch ngẩn ra, chỉ thấy phụ cận bên bờ nơi xa, Lữ Hồng Bào mặc một bộ váy màu lửa đỏ ngồi ở trên cành một cây cổ tùng.
Cành cây vươn ngang ra, phía dưới chính là vách núi cùng biển mây, một bộ váy đỏ kia của nàng tung bay ở trong gió, kinh diễm cùng thoải mái nói không nên lời.
Chẳng qua, Lữ Hồng Bào như có tâm sự, tay cầm một bầu rượu lại không uống, một đôi mắt quyến rũ ngẩn ngơ nhìn nơi xa xuất thần.
“Đến khi nào?” 
Tô Dịch đi lên trước, đứng ở dưới tàng cây tùng. 
Lữ Hồng Bào như ở trong mộng mới tỉnh, hạ mắt xuống nhìn Tô Dịch một lần, “Vừa tới.” 
“Nói dối.” 
Tô Dịch cười chỉ một đống vỏ dưa và trái cây phân tán trên mặt đất, “Xem những dấu vết này, sợ là đều đến rất lâu rồi.” 
Lữ Hồng Bào trợn mắt, “Chỉ ngươi thông minh được rồi chứ.” 
Bóng người Tô Dịch nhảy một cái, nhẹ nhàng ngồi ở vị trí bên cạnh Lữ Hồng Bào, duỗi cái lưng mỏi thật dài, nói: “Có tâm sự sao?” 
Lữ Hồng Bào thay đổi dáng vẻ cười duyên ngày xưa, trầm mặc hiếm thấy. 
Hồi lâu sau, nàng mới nói: “Ngươi tính khi nào tới mệnh hà khởi nguyên?” 
Tô Dịch ngẩn ra, sau đó liền hiểu. 
Tâm sự của Lữ Hồng Bào, nhất định có liên quan với mình tới mệnh hà khởi nguyên. 
Hoặc là lo lắng mình, cũng hoặc là không nỡ. 
Trong lúc nhất thời, ánh mắt Tô Dịch trở nên nhu hòa, đưa tay nắm một bàn tay ngọc của Lữ Hồng Bào, nói: “Ta tính đi Vạn Kiếp Chi Uyên một chuyến, ngươi muốn đi cùng hay không?” 
Lữ Hồng Bào bị nắm bàn tay ngọc, cũng chưa từng xấu hổ, chỉ dùng đôi mắt hung tợn trừng mắt nhìn Tô Dịch một cái, “Hảo huynh đệ, ngươi ở trước mặt ta càng ngày càng càn rỡ rồi!” 
Tô Dịch ngược lại nắm bàn tay ngọc của Lữ Hồng Bào thật chặt, “Có đi hay không?” 
“Chỉ ngươi ta hai người?” 
“Đúng!” 
Đạt được câu trả lời khẳng định này, Lữ Hồng Bào giống như rất bất ngờ, sau đó liền cười đến mức một đôi mắt quyến rũ cũng nheo thành trăng non, “Đi! Vì sao không đi?” 
Nếu nàng nhớ không lầm, đây vẫn là lần đầu tiên Tô Dịch chủ động mời mình. 
Khó được! 
“Vậy thì đi.” 
“Bây giờ?” 
“Có vấn đề?” 
“Không.” 
“Vậy thì đi.” 
Tô Dịch nắm bàn tay ngọc của Lữ Hồng Bào, từ trên cành cây nhảy lên, một bộ áo bào xanh cùng một chiếc váy đỏ tựa như hai đám mây bay vút, lướt trên không trung mà đi. 
... 
Nói là tới Vạn Kiếp Chi Uyên, thực ra Tô Dịch vẫn chưa sốt ruột chạy đi. 
Hứng thú tới, du sơn ngoạn thủy, chơi đùa hồng trần. 
Hứng thú không có, liền say nằm trên bảo thuyền, cái gì cũng không để ý tới. 
Với Lữ Hồng Bào mà nói, trên quãng đường này khó được trầm tĩnh lại, tâm tình càng ngày càng tốt. 
Với Tô Dịch mà nói, hắn chỉ là muốn ở trước khi đi mệnh hà khởi nguyên, bầu bạn Lữ Hồng Bào thêm một chút. 
Nữ nhân quyến rũ kinh diễm này, từ một khắc đó mình tới dòng sông vận mệnh, liền luôn vì chuyện của mình mà lao tâm lao lực, bôn ba trằn trọc. 
Một trận chiến Văn Châu năm đó, Lữ Hồng Bào vì cứu mình, càng thiếu chút nữa hương tiêu ngọc tổn. 
Từng chi tiết này, đều ghi khắc ở trong lòng Tô Dịch, tự sẽ không quên. 
Hắn cũng chưa từng che giấu yêu thích đối với Lữ Hồng Bào. 
Tin tưởng trong lòng Lữ Hồng Bào cũng như thế. 
Chẳng qua đến bọn họ cảnh giới bực này, đã không chỉ nghĩ nói chuyện yêu đương, nhi nữ tình trường nữa. 
Mà lúc sắp tới Vạn Kiếp Chi Uyên, Lữ Hồng Bào đột nhiên quyết ý rời khỏi, muốn quay về Phương Thốn tổ đình. 
“Làm sao vậy?” Tô Dịch rất bất ngờ. 
Lữ Hồng Bào cười mỉm, chớp chớp đôi mắt đẹp, “Đã đủ rồi, ta muốn cũng không chỉ làm bạn những ngày qua mà thôi.” 
Nói xong, giọng của nàng trở nên mềm mại, “Đi làm chuyện của ngươi, đừng băn khoăn tâm tình của ta tốt xấu nữa! Lữ Hồng Bào ta không phải các nữ tử u oán quấn quýt si mê kia, đã hiểu tâm ý của ngươi, với ta mà nói, như vậy đủ rồi!” 
Một đoạn lời, rõ ràng không có tình nồng ý mật gì, nhưng rơi vào trong tai Tô Dịch, lại khiến tâm hồ hắn cuồn cuộn. 
Một câu cũng chưa nói, Tô Dịch mang vị nữ đế lấy phong lưu tiêu sái, xinh đẹp tuyệt tục kinh diễm thiên hạ trước mắt này gắt gao ôm vào trong lòng. 
Ôm nhuyễn hương ôn ngọc bên người, trong lòng như có lửa nóng điểm hỏa. 
Lữ Hồng Bào lặng yên mở to một đôi mắt đẹp, đang muốn nói gì, bờ môi đỏ mọng óng ánh kia đã bị chặn lại. 
Ở trong nữ tử Tô Dịch kiếp này gặp được, cũng không thiếu hạng người đoan trang thiên thành, phong tư tuyệt đại. 
Nhưng nếu luận tươi tắn tuyệt diễm, thuộc về Lữ Hồng Bào đứng đầu. 
Nàng không chỉ dung mạo khuynh thế, một thân phong lưu thần vận thuộc về tuyệt đại nữ đế, càng là một phần độc nhất thiên hạ. 
Tiêu sái, chói mắt, cao ngạo, kinh diễm. 
Ở trên người nàng có tuyệt thế phong tình hoàn toàn không giống với nữ tử khác. 
Nhưng lúc này, vị nữ đế này kinh diễm Vĩnh Hằng Thiên Vực một thời đại, lại chỉ cảm thấy khuôn mặt xinh đẹp nóng lên, thân thể mềm mại như nhũn ra, trong lòng phát run, đầu óc ngây ngốc. 
Cả người như cục bột mì bị vò ở giữa bờ ngực vững chãi cùng hai cánh tay Tô Dịch, sắp không hít thở được. 
Đây là cảm giác Lữ Hồng Bào chưa từng cảm nhận. 
Nàng tuy là cái thế nữ đế, danh khắp thiên hạ, nhưng chung quy là nữ nhân, lại chưa từng trải qua chuyện tình. 
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận