Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên ( Bản Dịch Chuẩn Full)

Chương 2739: Hóa Dương đạo đình (3)

Chương 2739: Hóa Dương đạo đình (3)
"Tô đại nhân, có nhìn thấy chủ nhân nhà ta hay không?"
Lão Triều Phụng hỏi.
Tô Dịch thích ý nằm ở trong ghế dựa, để bản thân hoàn toàn thả lỏng.
Uống sảng khoái một bầu rượu trước, hắn lúc này mới nói: "Nàng đã rời khỏi Thần Huyễn Thiên Quốc, về phần rời khỏi lúc nào, lại đi nơi nào, ta cũng không rõ."
Lão Triều Phụng ngẩn ngơ, sau đó như trút được gánh nặng nói: "Chỉ cần chủ nhân bình yên vô sự, chúng ta an tâm rồi!"
Bọn Bàn Tính Độ Tinh đều đồng loạt phụ họa.
"Các ngươi kế tiếp có tính toán gì không?"
Tô Dịch lấy ra khối ngọc bội đỏ rực kia, đưa trả lại.
Lão Triều Phụng nghĩ chút, nói: "Rời khỏi Minh La Tinh Hải, tiếp tục dựa theo chủ nhân lúc trước dặn dò, đi trong chư thiên thế giới hành tẩu, đi tìm người có duyên tiến hành giao dịch."
Dừng một chút, hắn bổ sung nói: "Lão hủ tin tưởng, chủ nhân khẳng định sẽ về tìm chúng ta."
Tô Dịch gật gật đầu, chợt hỏi: "Chủ nhân nhà ngươi cùng Thẩm Mục là quan hệ thế nào?"
Lão Triều Phụng ngẩn ngơ, nghi hoặc nói: "Xin hỏi Tô đại nhân, Thẩm Mục này ngài nói... Lại là thần thánh phương nào?"
Tô Dịch nhíu mày, chưa trả lời.
Hắn nhìn về phía Bàn Tính Độ Tinh, Cân Tài Lượng cùng Chuông Khấu Tâm, nói: "Các ngươi biết hay không?"
Ba món tiên thiên thần vật đều đồng loạt lên tiếng, nói căn bản chưa từng nghe những thứ này.
Điều này làm Tô Dịch không khỏi có chút tiếc nuối, nói: "Xem ra, chỉ có lúc gặp được chủ nhân nhà ngươi, mới có thể hỏi ra một ít chân tướng."
Trong lòng hắn có phỏng đoán không tốt, hoài nghi nữ nhân kia lúc trước làm hại Thẩm Mục tâm cảnh sụp đổ mà chết, có phải là bà chủ tiệm cầm đồ chư thiên này hay không.
Nếu thật như vậy...
Nói không chừng hắn phải trở mặt thành thù với đối phương!
"Chỉ hy vọng, sẽ không như thế..."
Tô Dịch cầm bầu rượu, yên lặng uống một ngụm.
Ngày hôm sau.
Tô Dịch quyết định lên đường, rời khỏi Minh La Tinh Hải.
"Tô đại nhân, ngài kế tiếp muốn tới chỗ nào? Không bằng, để chúng ta tiễn ngài đoạn đường nữa?"
Lão Triều Phụng dò hỏi.
Tiệm cầm đồ chư thiên có thể xuyên qua chư thiên thế giới, cũng có thể dịch chuyển ở giữa tinh không các giới.
Nếu không phải tiệm cầm đồ này là bảo bối của nữ nhân điên kia, Tô Dịch cũng muốn chiếm nó cho bản thân.
"Cũng được, đưa chúng ta tới Thiên Cơ tinh giới là được."
Tô Dịch nghĩ chút, nói.
Mạnh Trường Vân ở bên tinh thần rung lên, biết quan chủ đại nhân đây là muốn dẫn mình trở về cố thổ, trong lòng không khỏi nổi lên một phen tình cảm nhớ nhà.
"Cũng không biết, các cố nhân đó hiện nay như thế nào rồi..."
Trong lòng Mạnh Trường Vân lẩm bẩm.
Lão đến từ một tông môn tên là "Hóa Dương đạo đình" của Thiên Cơ tinh giới, là thái thượng trưởng lão của Hóa Dương đạo đình.
Đương kim chưởng giáo Hóa Dương đạo đình, cũng phải tôn xưng lão một tiếng sư thúc!...
Thiên Cơ tinh giới.
Một tinh giới cổ xưa mênh mông sâu trong tinh không đủ để xếp trong mười hạng đầu, bao quát hơn một ngàn thế giới vị diện lớn nhỏ.
Tông tộc san sát, đạo thống đông đảo.
Thái Ất đạo môn một trong các đầu sỏ tinh không, đó là thế lực chúa tể của mảng tinh giới này!
So sánh với Thái Ất đạo môn, Hóa Dương đạo đình tuy kém một mảng lớn, nhưng ở trong thế lực to nhỏ của Thiên Cơ tinh giới, cũng có thể nói là thế lực đệ nhất lưu.
Vân Kiều thần sơn.
Nơi Hóa Dương đạo đình chiếm cứ.
"Rốt cuộc đã trở lại!"
Tâm tình Mạnh Trường Vân rất kích động,"Đi bái kiến sư tôn trước, sau đó đi gặp một lần Bạch Hà tiểu tử này, hắn nếu dám thừa dịp lúc ta không có mặt lười biếng, lơi lỏng tu hành, thế nào cũng không tha cho hắn."
Nghĩ đến đây, bên môi Mạnh Trường Vân lại lộ ra một nụ cười.
Bạch Hà là một quan môn đệ tử duy nhất của lão, thiên tư thông minh, tài tình xuất chúng, chỉ là có chút lười, cũng có chút bất hảo.
Chẳng qua, những thứ này đều không trở ngại Mạnh Trường Vân yêu thích đối với Bạch Hà.
Lúc này, Mạnh Trường Vân đã đi vào sơn môn, lão chưa kinh động bất luận kẻ nào, hướng thẳng hậu sơn bước đi.
Sư tôn của lão, bế quan ngay trong một phúc địa ở hậu sơn.
"Mạnh sư thúc! ?"
Một thanh âm kinh ngạc vang lên.
Trên đường, một người trung niên đạo bào thấy được Mạnh Trường Vân, vẻ mặt khó có thể tin.
Mạnh Trường Vân cười gật gật đầu, liền trực tiếp rời đi.
Trung niên đạo bào kia tên Liệt Vân, là một vị trưởng lão của tông môn, luận bối phận, là sư điệt của lão.
Nhìn theo bóng người Mạnh Trường Vân biến mất, sắc mặt trung niên đạo bào Liệt Vân lại lúc sáng lúc tối một phen, nhíu mày.
Mạnh sư thúc hắn... Sao còn dám trở về?
Hít sâu một hơi, Liệt Vân lấy ra một tấm bùa đưa tin, dùng thần niệm ở trong đó viết xuống một câu:
"Mau bẩm báo chưởng giáo, thái thượng trưởng lão Mạnh Trường Vân đã trở lại!"...
Ở lúc sắp đến hậu sơn, Mạnh Trường Vân bị gọi lại.
"Sư thúc tổ, chưởng môn mời ngài di giá, tới tông môn đại điện một chuyến."
Một con đan tước* màu lửa đỏ bay đến, cung kính mở miệng.
* một loài chim màu đỏ tượng trưng cho điềm lành trong thần thoại và truyền thuyết cổ đại của Trung Quốc.
Mạnh Trường Vân ngẩn ra,"Chưởng môn đã biết ta trở về?"
Sau đó, lão phân phó: "Ngươi trở về nói cho chưởng môn, đợi lát nữa sau khi hướng sư tôn thỉnh an, tự sẽ đi gặp hắn."
Những năm tháng qua, lão mỗi lần ra ngoài trở về, sẽ ngay lập tức hướng sư tôn thỉnh an.
Thói quen này, đã từ lúc thiếu niên của lão duy trì tới bây giờ.
Cho dù lão đã là nhân vật Giới Vương cảnh tôn quý, cũng chưa từng thay đổi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận