Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên ( Bản Dịch Chuẩn Full)

Chương 5112: Đồ (2)

Chương 5112: Đồ (2)
Mà bây giờ, Tô Dịch muốn triệt để thả lỏng, yên tĩnh lại, đi thế gian du lịch một phen.
Không quan hệ phong nguyệt, không để ý phân tranh, chỉ vì lắng đọng lại bản ngã tâm cảnh.
Hắn nói ra ý tưởng của mình.
Vạn Tử Thiên nghe xong, rất cảm xúc, thở dài: "Đúng vậy, từ sau khi ngươi trở về Thần Vực, ngắn ngủn mấy năm đã xảy ra quá nhiều chuyện cùng sóng gió, mà tất cả cái này, đều là bị kẻ địch dắt mũi đi, thực sự quá không dễ dàng."
Dừng một chút, hắn nói: "Vậy thì thả lỏng một phen, đi làm điều ngươi muốn làm là được."
"Ngươi thì sao, có tính toán gì không?"
Tô Dịch hỏi.
Tinh thần Vạn Tử Thiên rung lên, chờ mong nói: "Luyện hóa Phi Quang Thảo, đi tiếp xúc khí tức dòng sông vận mệnh!"
Lần này tới Thái Thủy di tích, hắn đã đạt được Phi Quang Thảo, còn lại chính là đi bế quan tu luyện.
"Được, đợi tùy tiện tìm một tòa thành trì, chúng ta đi uống một bữa rượu, liền mỗi người đi một ngả, đường ai nấy đi!"
Tô Dịch lập tức gõ nhịp.
"Được!"
Vạn Tử Thiên cười đáp ứng.
Nhưng một chớp mắt này, nụ cười của hắn chợt biến mất, vươn người đứng dậy, đôi mắt như điện nhìn về phía xa.
Bầu trời xanh lam như giặt, mây trắng thành từng đám.
Trong biển mây nơi xa, một bóng người cực kỳ cao lớn đứng đó, mặc áo bào vải cổ xưa, đầu đội nón, cánh tay trái cụt tay áo trống rỗng, đón gió phấp phới.
Mà hắn đeo ở trên lưng một cái quan tài màu đen.
Chớp mắt, bảo thuyền lặng yên tạm dừng.
Trên mặt Vạn Tử Thiên hiện lên một mảng ngưng trọng, nói: "Không ngờ, tên này còn sống."
Ở một bên, Tô Dịch lúc trước nằm ở trên thuyền không biết từ khi nào đã đứng dậy, khi nhìn thấy nam tử cụt tay đầu đội nón kia nơi xa, hắn cũng không khỏi nhíu mày.
Trong niên đại Lý Phù Du tung hoành thiên hạ, thiên hạ Thần Vực từng có một vị tuyệt thế đao tu có thể xưng truyền kỳ, một thanh đao đánh khắp thiên hạ, hầu như không ai địch nổi.
Đao của hắn, từng chém đầu cửu luyện Thần Chủ, cũng từng giết trên dưới chư thiên lâm vào chấn động.
Người đời không biết tên hắn, đều lấy "Đồ*" gọi hắn.
* giết chóc, đồ sát
Mà đối với đao tu thiên hạ mà nói, Đồ tựa như tồn tại chí cao trên đao đạo, được tôn xưng là "Đao đạo chí tôn" !
Nam tử cụt tay đầu đội nón lưng đeo quan tài màu đen nơi xa, là Đồ! !
"Lý Phù Du, ngươi còn sống, ta rất vui vẻ."
Biển mây nơi xa, Đồ ngẩng đầu nhìn thấy, theo nón nâng lên, lộ ra một khuôn mặt thô ráp tang thương.
"Ngươi muốn tới báo thù?"
Tô Dịch nhẹ nhàng nói.
Rất lâu trước kia, thế gian chỉ có số rất ít người biết, Đồ được coi là đao trung chí tôn, từng thua ở dưới kiếm Lý Phù Du.
Cái tay cụt kia, chính là Lý Phù Du chém!
"Không, ta là vì Thiên Tăng Đao mà đến."
Đồ cất bước từ nơi xa đi tới,"Ta cần một cây đao tốt tiện tay, để ta bổ ra ngưỡng cửa đi thông dòng sông vận mệnh, mà Thiên Tăng Đao vừa vặn thích hợp."
Theo hắn tới gần, dọc đường biển mây chợt tan vỡ tiêu tán, một uy áp khủng bố dọa người theo đó tràn ngập ra.
Bầu trời vốn xanh thẳm cũng trở nên ảm đạm.
"Vớ vẩn, Thiên Tăng Đao lúc ban đầu bị Vân Tế tự Thiên Hành Tăng Ma Nghiệp nắm giữ, lúc trước ngươi vì sao không đi cướp đoạt?"
Vạn Tử Thiên nhíu mày, tay áo bào căng phồng, quanh thân kiếm ý nổ vang.
"Bởi vì Ma Nghiệp là sư điệt của Nhiên Đăng Phật, mà ta nợ Nhiên Đăng Phật một cái nhân tình."
Đồ dừng bước cách trăm trượng, tháo xuống cái nón trên đỉnh đầu, ném ra ngoài, mái tóc dài rối bời như cỏ theo đó bắt đầu phất phới.
"Mà bây giờ, đã khác rồi."
Ánh mắt Đồ sáng ngời như lưỡi đao,"Ta không cần cố kỵ những thứ này nữa!"
Tô Dịch nói: "Nói như vậy, cũng là Nhiên Đăng Phật truyền tin cho ngươi, Thiên Tăng Đao rơi vào trong tay ta nhỉ?"
"Không sai."
Đồ thản nhiên gật đầu,"Ta biết, hắn muốn lợi dụng ta đối phó ngươi, nhưng cái này không quan trọng, việc hôm nay chỉ cần kết thúc, ta liền không cần nợ nhân tình của hắn nữa!"
Sắc mặt Vạn Tử Thiên âm trầm.
Quả nhiên, Đồ giờ phút này xuất hiện có liên quan với Nhiên Đăng Phật lão lừa trọc kia!
Chẳng qua, không thể không nói là, Đồ quả thực có thù oán với Tô Dịch, hơn nữa là tử thù không thể hóa giải!
Cho dù Đồ nhìn thấu tâm tư của Nhiên Đăng Phật, nhưng vô luận vì Thiên Tăng Đao, hay vì báo thù, đều nhất định sẽ không từ chối.
"Thì ra là thế."
Tô Dịch gật gật đầu,"Có thể lý giải."
"Ta đi chiến một trận với hắn!"
Bóng người Vạn Tử Thiên lao ra, quanh thân kiếm khí ngút trời, kiếm uy khủng bố kia trên người, xa xa bao phủ về phía Đồ.
Đồ lắc đầu nói: "Ngươi không phải đối thủ của ta."
Thanh âm vừa vang lên, Keng ——!
Một tiếng đao ngân trào dâng vang vọng.
Trời đất chợt tối sầm lại, trong hư không xuất hiện một vết rách thẳng tắp, núi sông xung quanh giống như miếng đậu phụ, chợt đồng loạt bị cắt đứt một đoạn.
Mà ở cuối một vết nứt kia.
Ầm! !
Một tiếng nổ vang lên.
Bóng người Vạn Tử Thiên lui ra mấy chục trượng, ở chỗ bả vai của hắn, xuất hiện một vết đao màu máu sâu có thể thấy được xương.
Lại nhìn Đồ, hai tay trống trơn, như một ngọn núi đứng ở nơi đó, giống như căn bản chưa ra tay.
Vạn Tử Thiên nhíu mày, nói: "Ngươi đã tiếp xúc đến bậc cửa dòng sông vận mệnh?"
"Không sai."
Đồ gật đầu nói: "Năm đó sau khi thua Lý Phù Du, ba đạo thần hồn của ta tuy bị hủy chỉ còn lại có một cái, nhưng cũng bởi vậy, khiến ta khai ngộ, ngộ ra chân lý 'Chí cường chí gian, đại đạo quy nhất', đạo hạnh không giảm mà còn tăng, chạm vào một tia diệu đế của vận mệnh!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận