Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên ( Bản Dịch Chuẩn Full)

Chương 5663: Ý nan bình, ta giúp ngươi! (1)

Chương 5663: Ý nan bình, ta giúp ngươi! (1)
Hắn bị nhốt trong vô tận sấm sét tia chớp, giờ phút này trên người bốc hơi một luồng vô thượng kiếm uy khó có thể hình dung.
Chính là một phần kiếm uy đó, nghiền nát hủy diệt hết tia sét đầy trời, không thể tới gần Tô Dịch thêm chút nào nữa.
Điều khiến Thanh Lê cảm thấy không thể tưởng tượng là, toàn thân trên dưới Tô Dịch, vậy mà lại tìm không thấy bất cứ một chút thương thế nào nữa!
Vẫn thong dong như cũ.
Ngay cả tay áo cũng chưa từng tổn hại chút nào!
Uy năng của "Thiên Sư Cửu Chuyển" phù, tựa như từ đầu đến cuối đều chưa thể làm gì được hắn!
Tất cả cái này, hoàn toàn ra ngoài Thanh Lê đoán trước.
Nhưng, mang đi so sánh, một màn Tô Dịch nâng tay đã "đè lại" kiếm khí hắn chém ra, thì càng làm hắn rung động hơn nữa.
Hắn... Sao lại làm được?
Ầm! !
Ngay tại lúc ý niệm trong đầu Thanh Lê như tung bay, một tiếng nổ lớn truyền ra.
Kiếm khí ba ngàn trượng kia chợt nổ tung.
Hào quang bay lả tả đầy trời, Tô Dịch tay áo tung bay, cất bước mà ra.
Một thân vô thượng kiếm uy kia theo đó lướt ngang, nghiền nát tia sét cuồn cuộn ở bốn phương tám hướng.
Chín phù lục trấn áp bốn phía kịch liệt chấn động, đạo văn trên phù lục phóng ra lôi quang chói mắt.
Nhưng vẫn như cũ là phí công.
Theo Tô Dịch cất bước,"Thiên Sư Cửu Chuyển Phù" này như không chịu nổi gánh nặng, đồng loạt nổ tung.
Nhất thời, trong thiên địa vốn bị áp chế mà lâm vào yên lặng, ở lúc này ầm ầm rung chuyển.
Trong lúc nhất thời, ánh lửa càn quét, thiên địa run rẩy.
Mà bóng người cao ráo thẳng tắp kia của Tô Dịch, tựa như một ngọn núi cô độc không thể lay động lướt ngang.
Chỉ là một thân kiếm uy kia liền phá vỡ sấm sét, nghiền nát phù lục, bao phủ cửu thiên thập địa!
Theo hắn đi tới, cũng mang tới cho Thanh Lê áp bách đập vào mặt.
Uy áp kia, trực tiếp giống như san núi lật biển!
"Đây là... Bất Hủ cảnh! ?"
Bóng người Thanh Lê lay động, vẻ mặt lúc sáng lúc tối, trong lòng không thể ngăn được sinh ra một sự hoang mang.
Ầm!
Tô Dịch đánh tới, kiếm uy mênh mông cuồn cuộn, khiến Thanh Lê không kịp nghĩ nhiều, toàn lực ra tay.
Tùng văn đạo kiếm vang leng keng, nhấc lên lửa thần màu xanh, hầu như dốc hết toàn bộ lực lượng trong một khối ý chí pháp thân này của Thanh Lê.
Chẳng khác nào liều mạng.
Tô Dịch bấm tay điểm một cái.
Keng! !
Lửa thần màu xanh tán loạn đầy trời.
Một cây tùng văn đạo kiếm kia tuột tay bay đi, rên rỉ rung trời.
Đây đã là lần thứ hai đạo kiếm của Thanh Lê bị đánh bay!
Lực lượng bá đạo kia, khiến tay phải cầm kiếm của hắn cũng bị chấn vỡ!
"Đại thế đã mất."
Thanh Lê thầm than, xoay người bước đi.
Mặc hắn tỉ mỉ tính kế, chuẩn bị trước, cũng không ngờ Tô Dịch một nhân vật Bất Hủ như vậy, vậy mà lại mạnh đến mức thái quá như thế.
Cho dù hắn chuẩn bị rất nhiều con bài chưa lật cùng thần thông, thế mà đều ở trong một trận chiến này tỏ ra rất không chịu nổi!
Hả?
Còn chưa chạy ra khỏi di chỉ Tam Thanh đạo đình này, Thanh Lê đột nhiên cứng đờ cả người.
Còn chưa chờ hắn phản ứng, một bàn tay đã từ phía sau bắt lấy cổ hắn.
Một chớp mắt này, Thanh Lê hoàn toàn biến sắc, lông tóc dựng cả lên.
Sau đó, hắn mới chú ý tới, không biết từ khi nào, bóng người Tô Dịch đã đứng ở phía sau hắn.
Trên khuôn mặt tuấn tú kia bình thản như cũ.
Trong ánh mắt thâm thúy kia, là một phần lạnh nhạt không có tình cảm dao động.
Nhưng lúc này, khi chạm đến ánh mắt của Tô Dịch, dù là Thanh Lê tồn tại đến từ trên dòng sông vận mệnh bực này, cũng không khỏi cảm thấy một đợt tim đập nhanh, lưng lạnh toát.
Còn chưa chờ Thanh Lê nghĩ nhiều, Tô Dịch đã xách cổ hắn, thuấn di đến mặt đất, vung cả người hắn lên, hung hăng đập xuống đất.
Ầm! !
Mặt đất xuất hiện một cái hố to.
Đá vụn bắn tung tóe.
Mặt đất phụ cận hố to xuất hiện vô số vết nứt, lan tràn hướng về chỗ xa hơn.
Có thể nghĩ mà biết, lực đạo của một đòn này khủng bố cỡ nào!
Khói bụi lan tỏa.
Thanh Lê mặt xám mày tro.
Áo dài màu tím tổn hại, chiếc kim quan trên đầu vỡ ra, mái tóc dài hỗn độn xõa tung xuống.
Khuôn mặt cứng ngắc như ngọc kia lõm xuống một khối lớn, cũng không biết là bởi phẫn nộ, hay bởi vì thống khổ, thân thể của hắn cũng đang run rẩy.
"Làm nhục ta?"
Hắn nhìn chằm chằm Tô Dịch, trong ánh mắt tràn ngập khinh thường,"Ngây thơ."
Cổ hắn vẫn như cũ bị Tô Dịch nắm, như gà con bị xách lên, chật vật vô cùng.
Nhưng vẻ mặt hắn lại không chút nào che giấu sự trào phúng của mình.
Ầm!
Ầm! !
Ầm! ! !
Tô Dịch không nói một lời, tựa như đóng cọc, vung lên bóng người Thanh Lê một lần lại một lần đập xuống đất.
Mỗi một lần, đều đập trời rung đất chuyển, tiếng vang nặng nề quanh quẩn khắp nơi.
Trong mấy chớp mắt mà thôi, thân thể Thanh Lê đã xuất hiện rất nhiều vết nứt, như một miếng vải rách, hoàn toàn thay đổi.
Mắt thấy Tô Dịch không có chút dấu hiệu dừng tay, Thanh Lê chung quy không nhịn được, gầm nhẹ: "Đủ rồi! ! Có thôi hay không? !"
Tô Dịch không để ý tới.
Hắn không phải vì làm nhục đối phương.
Chỉ là giận cùng hận trong lòng còn chưa phát tiết mà thôi.
Rất nhanh, theo Tô Dịch từng lần một nện Thanh Lê xuống, mặt đất cũng không biết trầm xuống bao nhiêu trượng.
Từ một cái hố sâu, biến thành một vực sâu.
"Ha ha ha, buồn cười, lấy ta một khối lực lượng ý chí như vậy phát tiết lửa giận, vô năng cỡ nào!"
Thanh Lê cười to.
Toàn thân hắn mơ hồ, không trọn vẹn, khuôn mặt nát bét, nhìn mà ghê người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận