Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên ( Bản Dịch Chuẩn Full)

Chương 7777: Thân trong mộng. Đá trong lửa (1)

Chương 7777: Thân trong mộng. Đá trong lửa (1)
“Tỷ, đệ sai rồi, đệ không nên mắng tỷ như vậy, đệ thật sự sai rồi, van cầu tỷ, mau tỉnh lại được không?”
“Đừng bỏ lại đệ, nhất định đừng, tỷ thường nói sẽ cùng nhau lớn lên với đệ, tỷ sao có thể bỏ lại một mình đệ?”
“Tỷ! Tỷ tỉnh lại đi ——”
Thiếu niên giống như sụp đổ, tiếng khóc như dã thú rít gào trầm thấp.
Phụ cận, một đám thôn dân Vân Mộng thôn vẻ mặt khác nhau, ánh mắt vô ý thức nhìn về phía một người.
Đó là Lỗ Chi mẫu thân của Lý Chính.
Trong tay Lỗ Chi hãy còn nắm một cây đao nhọn, lưỡi đao nhuốm máu.
“Nhìn ta làm gì?”
Như bị kích thích, Lỗ Chi thét len chói tai, “Tiểu kỹ nữ này câu dẫn trượng phu ta, quả thực nên nhốt lồng heo thả trôi sông, ta một đao đâm chết ả, coi như có lãi cho ả đó!” 
Thanh âm vang vọng tòa tiểu viện này. 
Các thôn dân kia đều chưa hé răng. 
Điều này tựa như giúp tăng uy phong của Lỗ Chi, nâng tay chỉ, “Còn có ngươi Hồng đồ tể, ngươi tên thối không biết xấu hổ này cũng có một chân với tiểu kỹ nữ này, ta giết ả, ngươi có phải đau lòng nhất hay không?” 
Hồng đồ tể mặt mũi âm trầm không hé răng. 
“Lỗ Chi! Tiêu Dung cũng đã chết, ngươi có thể bớt nói chút hay không?” 
Người bán hàng rong họ Trương nhịn không được nhíu mày nói. 
Lỗ Chi cười lạnh một tiếng, “Người bán hàng rong họ Trương ngươi cũng không phải thứ gì tốt, thực cho rằng mọi người không biết, chuyện ngươi giấu vợ ngươi yêu đương vụng trộm với kỹ nữ này?” 
Người bán hàng rong họ Trương tức giận, mắng to thành tiếng. 
“Đủ rồi!” 
Lý Lý Ung phụ thân của Chính đứng ra, mặt xanh mét, “Người cũng đã chết, còn chưa đủ sao!” 
Lỗ Chi ném đao nhọn, che mặt khóc, “Được lắm, ngươi tiếc kỹ nữ này có phải hay không? Thế mà còn đau lòng kỹ nữ kia bị ta giết!” 
Lý Chính dáng người khôi ngô cũng bất mãn nhìn phụ thân, “Cha! Kỹ nữ đó đáng chết! Nào cần đồng tình? Bản thân cha làm việc cũng không vẻ vang gì, còn không cho phép mẹ nói?” 
Lý Ung càng thêm tức giận, lớn tiếng răn dạy. 
Toàn bộ sân đều bị tiếng khắc khẩu tràn ngập. 
Đầu óc Tiêu Tiển vang ong ong, chỉ ôm chặt thân thể lạnh như băng của tỷ tỷ, mất hồn mất vía. 
Trong tay tỷ tỷ vẫn cầm một quả trứng gà. 
Căn bản không cần nghĩ, đây là tỷ tỷ chuẩn bị cho hắn, bản thân tỷ tỷ là căn bản không nỡ ăn... 
Giờ khắc này, Tiêu Tiển cả người sụp đổ, lồng ngực kịch liệt phập phồng, khóc cũng khóc không được, cả người run rẩy như co giật, toàn thân dại ra ở đó. 
Ngày hôm qua, hắn bởi vì tỷ tỷ bán rẻ tôn nghiêm cùng thân thể mà cảm thấy sỉ nhục, cho rằng đây là một chuyện khó chịu làm hắn sống không bằng chết. 
Hôm nay, khi hắn ý đồ đi bù lại sai lầm với tỷ tỷ, đã không còn cơ hội. 
Thẳng đến giờ phút này, Tiêu Tiển mười ba tuổi mới rốt cuộc rõ, cái gì mới là thật sự “sống không bằng chết” . 
Tiêu Tiển vốn là thân thể bệnh thương, mà đêm qua mưa tuyết tầm tã, Tiêu Tiển tự sát lại bị mưa tuyết làm tổn thương nguyên khí. 
Ở nhà Liễu tiên sinh nói chuyện cả đêm, chưa từng chợp mắt, càng làm tinh khí thần toàn thân hắn đều sắp hao hết. 
Mà lúc này thấy tỷ tỷ chết, dưới bi thương cực độ, toàn bộ tâm thần sụp đổ, đồng thời thân thể cũng đã không chống đỡ được. 
Hoàn toàn không có bất cứ điềm báo gì, ý thức của hắn trở nên mơ hồ, tối tăm, không một tiếng động ngã trên tuyết, hai tay hãy còn ôm chặt tỷ tỷ. 
Những thôn dân kia còn đang khắc khẩu. 
Một người đẩy cửa mà vào, khi thấy tỷ đệ hai người nằm trong vũng máu, không khỏi phát ra một tiếng thở dài, “Đủ rồi!” 
Người tới, là tư thục Liễu tiên sinh. 
Tiếng khắc khẩu trong tiểu viện im bặt, lâm vào yên lặng. 
… 
Tô Dịch như gặp một giấc mơ. 
Trong mơ, hắn hóa thân thành Tiêu Tiển mười ba tuổi, ở Vân Mộng thôn nơi nghèo khổ cằn cỗi đó, đã trải qua một hồi biến cố tàn khốc, áp lực, tanh máu. 
Tiêu Tiển nghẹn khuất, phẫn nộ, hối hận, xấu hổ, tự trách, đau thương... 
Mãnh liệt nóng bỏng như núi lửa bùng nổ, kích thích trong lòng Tô Dịch cũng lật sông nghiêng biển. 
Chẳng lẽ, mình ở lúc tiến vào Vân Mộng trạch, bởi vì Cửu Ngục Kiếm dị động, mình bất tri bất giác dung hợp lực lượng đạo nghiệp của Tiêu Tiển? 
Nhưng vì sao lại chỉ trải qua một hồi hình ảnh ký ức như nằm mơ như vậy? 
Mình bây giờ lại ở nơi nào? 
Vừa nghĩ đến đây, một đợt tiếng nói chuyện với nhau rì rầm vang lên, tựa như có rất nhiều người đang khe khẽ nói nhỏ. 
Rất nhanh, những thanh âm cổ quái kia lại không thấy nữa. 
Tất cả đều yên lặng xuống. 
Tô Dịch cố gắng muốn mở mắt ra, lại phát hiện căn bản không thể làm được. 
Cả người tựa như mất toàn bộ đạo hạnh cùng khí lực, thân thể lâm vào trong một loại hôn mê như phong cấm, chỉ có một luồng ý thức tỉnh táo. 
Sao có thể như vậy? 
Tô Dịch cố gắng nhớ lại tình hình lúc đi vào Vân Mộng trạch. 
Nhớ mang máng, khi đi vào Vân Mộng trạch, từng có nhiều loại biến cố không thể đoán trước xảy ra. 
Đầu tiên là lực lượng hỗn độn bao trùm Vân Mộng trạch dị biến, lộ ra vô số tinh tú tỏa ra hào quang u ám màu tím, thiên địa thời không theo đó thác loạn, thật giả hư thực đang vặn vẹo điên đảo... 
Đồng thời, Cửu Ngục Kiếm ở thức hải mình cũng theo đó kịch liệt dị động, sợi xích đại biểu cho lực lượng đạo nghiệp của Tiêu Tiển kịch liệt giãy dụa, muốn giãy thoát mà đi... 
Sau đó, mình đã bị một luồng lực lượng cấm kỵ cổ quái thần dị bao phủ, hoàn toàn mất đi ý thức! 
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận