Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên ( Bản Dịch Chuẩn Full)

Chương 7742: Vạn Cổ thành, Phong Đô (1)

Chương 7742: Vạn Cổ thành, Phong Đô (1)
Dừng một chút, hắn tiếp tục nói: “Nếu bây giờ tách ra với các hạ, ta khẳng định chỉ nhớ rõ chuyện xảy ra hôm nay, nhưng tất nhiên không nhớ nổi dung mạo và khí tức của các hạ.”
Tô Dịch không khỏi kinh ngạc, còn có thể như thế?
Lấy thực lực cùng thủ đoạn của hắn hôm nay, căn bản không cần che lấp dung mạo và khí tức, ở sau khi đến Vãng Sinh quốc, cũng chưa từng làm như vậy.
Nhưng bây giờ xem ra, tình huống đã có chút không đúng!
“Không dối các hạ, lúc trước ta cũng hoài nghi ngài là vị Hồng Mông chúa tể nào từng lưu danh ở trên Phong Thiên Đài!”
Ánh mắt Thiên Thiềm vi diệu, “Dù sao, phàm là Hồng Mông chúa tể, như thiên đạo vô hình, không thể thấy họ, không thể gọi tên họ!” 
Tô Dịch day day mi tâm, nếu Thiên Thiềm nói là thật, vậy không thể nghi ngờ chứng minh, một thân đại đạo này của mình, ở trong Vãng Sinh quốc có diệu dụng vô hình cực kỳ đặc thù! 
Đủ khiến bất luận kẻ nào không thể thật sự nhớ kỹ dung mạo và khí tức của mình. 
Về phần vì sao sẽ như thế, Tô Dịch trong thời gian ngắn cũng nghĩ không ra nguyên cớ. 
“Ngươi nói sai rồi.” 
Tô Dịch phân tích: “Ký ức hướng tới Vân Mộng trạch, sẽ bị lau đi toàn bộ, mà ngươi nhìn thấy ta, sẽ chỉ quên dung mạo và khí tức của ta, đây là chỗ khác nhau.” 
Thiên Thiềm ngẩn ra, giật mình nói: “Tựa như thật là như thế.” 
Nói đến đây, Thiên Thiềm tùy ý đưa tay, ngoáy lỗ tai. 
Một cái động tác ngoáy lỗ tai mà thôi, lại khiến Tô Dịch nhíu mày. 
Bởi vì ở lúc Thiên Thiềm làm như vậy, bàn tay vừa vặn che khuất một cái vòng tai hắn treo bên tai. 
Mà trên cái vòng tai kia, thì có một mảng ánh sáng vàng óng chợt lóe rồi biến mất! 
Tất cả biến hóa nhỏ bé này nhìn như xảy ra cực nhanh, lại bị Tô Dịch bắt giữ ở đáy mắt. 
Hắn lập tức vươn tay, nói: “Tháo vòng tai xuống ta xem.” 
Trái tim Thiên Thiềm chợt trở nên căng thẳng. 
Đối mặt Tô Dịch vươn ra một bàn tay, vẻ mặt Thiên Thiềm biến ảo một phen. 
Sau một lúc, hắn giọng điệu cay đắng nói: “Có một bí mật, ta cảm thấy cần thiết nói trước cho ngươi.” 
Tô Dịch nói: “Ngươi nói.” 
Thiên Thiềm thở dài một tiếng, ánh mắt nhìn bầu trời, “Thiên Hạc từng nói, toàn bộ Vãng Sinh quốc, có thể coi là một phần mộ.” 
“Phần mộ?” 
Thiên Thiềm lẩm bẩm: “Đúng! Phần mộ thuộc về U Minh luân hồi! Mà Thiên Hạc tự so với người gác mộ!” 
“Ở nơi này, vô luận là chúng sinh trong thế tục, hay các vong linh kia phân bố ở âm gian, hoặc là người từ bên ngoài tiến vào Vãng Sinh quốc, đều đã không khác gì người chết bị mai táng ở trong phần mộ.” 
“Ở nơi này, mỗi cành cây ngọn cỏ, mỗi hạt cát hòn đá trong núi sông, bất cứ một phàm phu tục tử nào trong thế tục, thậm chí chó hoang cùng mèo hoang bên đường, đều có thể trở thành mắt của Thiên Hạc, để nàng có thể quan sát được bất cứ một tia biến hóa nào của âm gian cùng dương thế Vãng Sinh quốc.” 
Ánh mắt Thiên Thiềm chậm rãi di chuyển, nhìn về phía Tô Dịch, “Đây, chính là bí mật ta nói!” 
Tô Dịch nhíu mày, “Ngươi là nói, từ sau khi ta tiến vào Vãng Sinh quốc, nhất cử nhất động sớm bị Thiên Hạc thấy hết trong mắt?” 
Ánh mắt Thiên Thiềm phức tạp, “Chỉ cần nàng muốn biết, thì không giấu được!” 
Tô Dịch trầm mặc một lúc lâu, lại cười nói: “Vậy ngươi nói, Thiên Hạc có thể nhớ dung mạo và khí tức của ta hay không?” 
Thiên Thiềm ngẩn ra. 
Không đợi hắn mở miệng, Tô Dịch đã tiếp tục nói: “Có lẽ, cô ta đã biết ta là ai, cũng biết ta đang ở đây, nhưng vì sao cô ta lại chưa từng xuất hiện?” 
“Cái này...” 
Thiên Thiềm lắc đầu, hắn làm sao biết được. 
“Rất đơn giản, cô ta đang đợi ta chui đầu vô lưới.” 
Tô Dịch thuận miệng nói: “Hoặc là nói, cô ta cho rằng chỉ có lúc ta đến Vân Mộng trạch, mới có thể thật sự dồn ta vào cảnh vạn kiếp bất phục.” 
Trong lòng Tô Dịch lại bổ sung một câu, “Có lẽ, cũng chỉ có như thế, mới có thể khiến ta giẫm vào vết xe đổ của Tiêu Tiển!” 
“Ngươi nói đúng.” 
Thiên Thiềm đột nhiên nói: “Tiêu Tiển, đã biết ta ở Vạn Cổ thành chờ ngươi, vì sao ngươi lại chậm chạp không chịu đến gặp ta?” 
Một khắc này, giọng của Thiên Thiềm xảy ra biến hóa, tựa như bị người ta nhập vào, thanh âm mang theo một tia từ tính độc đáo. 
Đôi mắt Tô Dịch hơi co lại, nói: “Thiên Hạc?” 
Thiên Thiềm ánh mắt bình tĩnh nói: “Mau tới đi, ta sớm ở Vạn Cổ thành đợi ngươi vạn cổ năm tháng, một lần này, tuyệt đối đừng để ta thất vọng nữa.” 
Thanh âm độc đáo từ tính kia còn đang quanh quẩn, vòng tai bên tai trái của Thiên Thiềm đột nhiên lay động một trận. 
Sau đó, Thiên Thiềm lộ vẻ mặt hoảng sợ, cả người đột nhiên như khối băng hòa tan ở trong lửa nóng, thân hình như dòng nước tiêu tán. 
Đến cuối cùng, chỉ còn lại một cái vòng tai kia rơi lại, bị Tô Dịch đón vào trong tay. 
Vòng tai đã mất đi toàn bộ linh tính, khi rơi vào trong tay Tô Dịch, cũng đã chia năm xẻ bảy, hóa thành bột phấn. 
Tô Dịch không khỏi nhíu mày. 
Thiên Thiềm làm Trầm Luân Chi Chủ, bản thân càng là một vị nhân vật cấp thủy tổ, cứ như vậy không một tiếng động bị giết? 
Không đúng. 
Thiên Thiềm lúc ban đầu, vốn đã là một vong linh, là được Thiên Hạc thân là người gác mộ cứu trở về. 
Một khi đã như vậy, Thiên Thiềm cho dù giờ phút này chết đi, có lẽ về sau Thiên Hạc cũng có biện pháp cứu hắn trở về. 
Dù sao, nơi này là Vãng Sinh quốc! 
Là pháp ngoại chi địa, càng là “phần mộ” trong mắt Thiên Hạc người gác mộ này. 
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận