Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên ( Bản Dịch Chuẩn Full)

Chương 1083: Cá mắc câu (3)

Chương 1083: Cá mắc câu (3)
Nhưng Tô Dịch lại ngay lập tức từ chối, nói: "Không cần nữa."
Người trung niên áo vải cùng Ông Cửu đều sửng sốt, không cần?
Hắn chẳng lẽ không biết, bị Hóa Linh cảnh của ba thế lực lớn này nhằm vào, hậu quả đó nghiêm trọng cỡ nào sao?
Nhìn thấy bọn họ phản ứng như vậy, Tô Dịch nghĩ một chút, vẫn giải thích một câu,"Ta cần những đối thủ đưa lên cửa này, lấy mài lưỡi kiếm. Các ngươi nếu nhúng tay, ngược lại sẽ hỏng hứng thú của ta."
Người trung niên áo vải: "..."
Ông Cửu: "..."
Hai người nhìn nhau, nhất thời nghẹn lời, cũng không biết nói cái gì cho phải.
Một thiếu niên Nguyên Phủ cảnh, lại coi các Hóa Linh cảnh kia là đá mài kiếm! !
Điều này làm bọn họ tồn tại nhìn quen sóng gió bực này, cũng thiếu chút nữa cho rằng mình nghe lầm, không dám tin đây là lời một nhân vật Nguyên Phủ cảnh dám nói.
Cái này nếu truyền ra, thiên hạ này chỉ sợ cũng không mấy ai sẽ tin!
Dù sao, cái này cũng tỏ ra quá điên cuồng, sẽ chỉ cho rằng lời nói lung tung hoang đường để đối đãi.
Thẳng đến lúc rời khỏi Thanh Vân tiểu viện, nhớ tới một màn gặp mặt Tô Dịch, người trung niên áo vải không nhịn được hỏi: "Lão Cửu, ngươi nói tiểu tử này rốt cuộc là một người như thế nào?"
Ông Cửu trầm ngâm hồi lâu, nói: "Quái nhân."
Người trung niên áo vải bật cười, nói: "Đi ngược lại bình thường cũng tốt, cậy tài khinh người cũng thế, chỉ cần có thể tu sửa Cửu Đỉnh Trấn Giới đại trận, chính là ân nhân của chúng ta."
Nghĩ một chút, hắn bổ sung nói: "Ân nhân lớn bằng trời!"
Ông Cửu cười nói: "Nói tới, ở trên chuyện này, tiểu chủ cũng không thể không có công lao, chủ thượng có phải có thể tha thứ sai lầm tiểu chủ năm đó tức giận rời nhà hay không?"
Người trung niên áo vải hừ lạnh: "Yên tâm đi, trên đời này còn chưa có ai so với ta càng cưng chiều Tiểu Thất hơn, nhưng bởi vì ta mấy năm trước quá mức cưng chiều nó, ngược lại khiến nó trở nên coi trời bằng vung, một lần này, phải mài giũa cẩn thận tính tình của nó một chút."
Hắn chuyển đề tài, nói: "Đương nhiên, lần này có thể được Tô Dịch giúp đỡ, nó quả thật không thể không có công, tìm một cơ hội, ta tự sẽ cho nó ngợi khen."
Nói xong lời cuối cùng, hắn không khỏi cười lên, đuôi lông mày khóe mắt tràn đầy nét cưng chiều.
Ông Cửu nói: "Chủ thượng, chúng ta... Thật sự không nhúng tay trong chuyện Tô Dịch cùng các kẻ địch kia của hắn?"
Trong mắt người trung niên áo vải toát ra nét lạ, nói: "Không xen vào, ta trái lại rất tò mò, Tô Dịch nên quay vần với các tu sĩ Hóa Linh cảnh kia như thế nào."
Ông Cửu gật gật đầu, nói đến một sự kiện khác,"Chủ thượng, mười ngày thời gian nữa, Lan Đài pháp hội sẽ mở màn, hôm nay trong thành Cửu Đỉnh này mạch nước ngầm mãnh liệt, trừ hội tụ không ít yêu nghiệt cổ đại cùng kỳ tài đương thời, cũng có không ít hạng người thân phận đáng ngờ lẻn vào, cần dọn dẹp triệt để một lần hay không?"
Người trung niên áo vải không bận tâm khoát tay áo, nói: "Ở thành Cửu Đỉnh này, cho bọn hắn gan lớn bằng trời, cũng không dám làm bừa."...
Chạng vạng.
Tô Dịch bảo Nguyên Hằng thuê một chiếc xe kéo, một mình một người ngồi xe kéo chạy vào trong thành.
Cửu Đỉnh Trấn Giới trận bao trùm cả thành Cửu Đỉnh, trong đó có chín chỗ trận cơ, đó là chỗ đặt chín tòa thần đỉnh kia.
Trong lòng Tô Dịch thực ra sớm có phương pháp tu sửa, nhưng vì tránh cho xuất hiện sai lầm, tự mình đi chỗ trận cơ nhìn một cái, không thể nghi ngờ càng ổn thỏa hơn.
Đương nhiên, hắn lần này ra ngoài còn có một mục đích ——
Lấy bản thân làm mồi, xem xem có kẻ địch mắc câu hay không!
Bóng đêm dần dần thâm trầm.
Tô Dịch ngồi xe kéo, luôn bôn ba trong thành, ngẫu nhiên sẽ dừng xe ngựa, đi vào nơi phong ấn thần đỉnh kia dừng chân quan sát.
Cái gọi là "thần đỉnh", thật ra chính là pháp khí trận cơ, cao chín trượng, ba chân hai tai, lấy thần liệu hiếm có trên đời luyện chế thành, mỗi một tòa thần đỉnh, đều bao trùm đạo văn cấm trận khác nhau.
Tuy những đạo văn cấm trận đó mài mòn nghiêm trọng, nhưng Tô Dịch vẫn có thể phán đoán ra, từng thần đỉnh kia cùng đạo văn cấm trận bao trùm trên nó, đều ra từ bút tích nhân vật Hoàng cảnh.
Đổi mà nói, ở thật lâu trước kia, Cửu Đỉnh Trấn Giới trận này thực ra một tòa cấm trận Hoàng cấp!
Đáng tiếc, trải qua ba vạn năm lực lượng Ám Cổ Chi Cấm ăn mòn cùng phá hoại, tòa cấm trận cổ xưa uy lực khó lường này đã tổn hại nghiêm trọng, mặc dù vẫn có thể vận chuyển, uy lực của nó cũng không bằng trước kia.
Phụ cận mỗi một tòa thần đỉnh, đều có tu sĩ cấm vệ lệ thuộc hoàng thất trông coi.
Trên thực tế, mặc dù không ai trông coi, cũng không ai có thể đánh cắp loại bảo vật này, bởi vì một khi chạm tới gần, sẽ bị lực lượng cấm trận đánh giết.
Sở dĩ có cấm vệ trông coi, chủ yếu là vì nhắc nhở kẻ tới gần chớ tự mình tìm chết...
Thẳng đến lúc ở trong thành Cửu Đỉnh lượn một vòng lớn, ở trên đường quay về Thanh Vân tiểu viện, Tô Dịch nằm ở trong xe kéo nhắm mắt dưỡng thần, tròng mắt khẽ động.
Tựa như... Thật sự có cá mắc câu?...
Đã là đêm khuya, tiếp cận rạng sáng.
Bầu trời mưa bụi bay bay, người đi đường dần dần thưa thớt, ngọn đèn ven đường cũng trở nên thưa thớt, rã rời loang lổ.
Mưa đêm đầu thu, đã mang theo một tia hàn ý lạnh thấu xương.
Xe kéo nghiền trên con phố dài trải đá, tiếng bánh xe lộc cộc, ngẫu nhiên có một cơn gió đêm thổi, lá rụng úa vàng phiêu linh ở trong màn mưa.
Tô Dịch ngồi dậy, ánh mắt thâm thúy.
Có người vội vàng tới gần xe kéo!
Vù!
Một cái ngọc giản xuyên qua rèm cửa sổ, bị người ta ném vào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận