Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên ( Bản Dịch Chuẩn Full)

Chương 2189: Kỹ chỉ có vậy? (1)

Chương 2189: Kỹ chỉ có vậy? (1)
Chẳng qua, khi ánh mắt hắn nhìn thấy hồ lô thanh ngọc ba tấc trong bàn tay Tô Dịch, không khỏi nổi lên một mảng kinh ngạc, nói: "Bảo vật này không tầm thường, đúng là khó được. Thôi được, ngươi đã một lòng khiêu chiến, ta liền tạo điều kiện cho ngươi, cũng cho ngươi... Thua một cái tâm phục khẩu phục."
Thanh âm ấm áp như rượu còn đang quanh quẩn.
Keng!
Một tiếng kiếm ngân mênh mang mờ mịt nổ vang.
Trong lòng bàn tay Tô Dịch, hồ lô thanh ngọc nở rộ ra một mảng hào quang kỳ ảo trong suốt, hào quang vạn trượng, chiếu thiên địa một mảng sáng ngời.
Một chớp mắt này, Minh vương trước mắt đau đớn, cơ thể phát lạnh.
Ầm!
Còn chưa chờ nàng phản ứng, tiếng nổ kinh thiên động địa vang vọng.
Một chùm ánh sao lửa thần như thiêu đốt ầm ầm nổ tung ở trước người Tô Dịch ba thước.
Hư không phụ cận cũng chợt hiện ra, dòng lũ lực lượng như hủy diệt càn quét khuếch tán.
Nơi xa, nam tử đội nón kinh ngạc lên tiếng: "Kiếm thật nhanh!"
Lúc trước, hắn đang nói chuyện, tâm niệm chuyển động, một ánh sao lửa thần lấp lánh, đã không một tiếng động bao phủ về phía Tô Dịch, ý đồ một lần hành động trấn áp luôn Tô Dịch.
Ai ngờ, Tô Dịch thế mà lại sớm phát hiện, cũng một kiếm phá hủy nó!
Khuôn mặt tuyệt đẹp của Minh vương biến ảo.
Thẳng đến Tô Dịch phá vỡ một đòn kia của nam tử đội nón, nàng mới ý thức được vừa rồi đã xảy ra cái gì, lưng phát lạnh.
Không một tiếng động, liền có sát chiêu hiện ra.
Nếu Tô Dịch phản ứng hơi chậm một chút, rất có thể đã gặp họa!
"Lực lượng của thanh kiếm này tuy mạnh, nhưng còn không phá được Tinh Tịch pháp tắc của ta, như thế xem ra, trên người ngươi tất nhiên có giấu lực lượng càng lợi hại hơn."
Cách đó không xa, đôi mắt trong suốt của nam tử đội nón trở nên thâm trầm như tinh không, một luồng uy thế vô hình theo đó tràn ngập ra ở trong mảng thiên địa này.
Hư không bốn phương tám hướng lặng yên thiêu đốt lên, từng luồng ánh sao chợt xuất hiện, giống như triều tịch bốc lên ở xung quanh bóng người nam tử đội nón, làm nền hắn trực tiếp giống như chúa tể tinh không.
Lông tóc Minh vương dựng cả lên.
Nàng âm thầm hít một hơi, váy đen bay bay, quanh thân thể mềm mại ngạo nhân, có lực lượng Thiên Kỳ pháp tắc như tai kiếp dâng trào.
Nam tử đội nón kia quá mạnh rồi!
Lúc đối mặt hắn, khiến Minh vương cũng có cảm giác như hít thở không thông.
Chẳng qua, nàng cũng không tính khoanh tay đứng nhìn.
"Thiên Kỳ pháp tắc? A."
Nam tử đội nón ngẩn ra một phen, như có chút bất ngờ, sau đó cười cười, khẽ vung tay áo bào.
Ầm!
Một dải ánh sao buông xuống, ầm ầm thiêu đốt.
Bóng người Minh vương hung hăng ngã bắn ra, ngã xuống ở ngoài trăm trượng.
Áo bào nàng tổn hại, da thịt chảy máu, khuôn mặt tuyệt diễm xinh đẹp trắng bệch, một đôi mắt quyến rũ tràn ngập kinh hãi.
Nhẹ nhàng phất tay áo, liền hoàn toàn đánh sập mình!
Nam tử đội nón này nên có đạo hạnh khủng bố cỡ nào?
"Niệm ở trên mặt mũi chưởng giáo các ngươi, ta không thể giết ngươi, tạm ở một bên xem náo nhiệt đi, nếu không, mặt mũi chưởng giáo các ngươi liền không hữu dụng."
Nam tử đội nón lạnh nhạt mở miệng.
Hắn rõ ràng nhìn thấu lai lịch của Minh vương, hơn nữa trong lời nói, tựa như rất quen thuộc đối với vị chưởng giáo thần bí nhất kia của Cửu Thiên các, không có bất cứ gì kiêng kị!
Khi nói chuyện, ánh mắt nam tử đội nón nhìn về phía Tô Dịch, thản nhiên nói: "Đến, để ta nhìn xem, ngươi làm như thế nào để giết ta."
Tô Dịch gật đầu nói: "Như ngươi mong muốn."
Ở trong bàn tay hắn, thanh ngọc hồ lô vang lên tiếng kiếm ngân, một lưỡi kiếm ba tấc hiện ra.
Lưỡi kiếm dài ba tấc, nhỏ bé trong suốt, hư ảo mờ mịt, hiện ra quang ảnh màu xanh như hư ảo, lơ lửng hư không, bắn ra ngàn vạn mưa kiếm khí.
Ầm ầm!
Hư không như tấm vải rách ra vô số vết nứt, giống như không chịu nổi uy thế cỡ đó.
Trong thiên địa chợt bị một luồng kiếm uy nghiêm nghị vô thượng lấp đầy!
"Đây là bội kiếm đắc ý nhất của Tô Huyền Quân kiếp trước sao?"
Đôi mắt sáng của Minh Vương co lại, chỉ nhìn từ xa xa, da thịt đều có cảm giác như bị xé rách, kiếm uy kia quá mức sắc bén, trực tiếp giống như có thể đảo loạn âm dương, đâm thủng bầu trời!
"Hay, kiếm này đạo ngân thiên thành, đoạt hết tạo hóa, có thể xưng là tiên thiên thần binh thế gian khó gặp, rất khó được là, bổn nguyên kiếm này, thế mà còn có tiềm năng lột xác, thực sự không tầm thường!"
Nam tử đội nón vỗ tay tán thưởng.
"Ngươi đã thích như vậy, liền dùng kiếm này tiễn ngươi lên đường, như thế nào?"
Tô Dịch lạnh nhạt mở miệng.
Áo bào hắn phồng lên, toàn bộ đạo hạnh vận chuyển tới cực điểm chưa từng có, quanh bóng người cao gầy, có từng luồng đại đạo quang hà màu vàng lưu chuyển.
"Trước kia có các đại địch từng kêu gào như ngươi, nhưng thẳng đến hôm nay, chưa từng có một ai có thể tiễn ta lên đường, chỉ mong..."
Nam tử đội nón rất cảm khái,"Ngươi có thể làm được chứ?"
Tô Dịch khẽ nhíu mày, đoạn lời này nhìn như ngông cuồng, thực ra hắn có thể cảm nhận được, đối phương đây là một loại tư thái cầu bại!
Sở dĩ cầu bại, thường thường là vì vô địch quá lâu, tịch mịch quá lâu!
Mà loại tâm tình này, Tô Dịch ở kiếp trước cũng từng thường xuyên có.
Keng!
Ánh mắt Tô Dịch thâm thúy lạnh nhạt, vung tay phải.
Lưỡi kiếm ba tấc liên tiếp tăng vọt, chợt hóa thành dài ba thước, thanh ngọc hồ lô ba tấc thì hóa thành chuôi kiếm, hoàn mỹ phù hợp trong lòng bàn tay Tô Dịch.
Tiếng kiếm ngân vang trào dâng, chấn động trời đất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận