Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên ( Bản Dịch Chuẩn Full)

Chương 487: Khách bất ngờ đến (1)

Chương 487: Khách bất ngờ đến (1)
"Sương mù màu máu tràn ngập... Tiếng lẩm bẩm tối nghĩa... Đây là dấu hiệu có đại yêu lâm thế, hay là điềm báo trọng bảo sắp xuất thế?"
Tô Dịch như có chút suy nghĩ.
Hắn vốn tính tới Huyết Đồ yêu sơn một chuyến.
Một là từng đáp ứng Võ Linh hầu Trần Chinh.
Hai là hắn hôm nay đã điều tra được, khối hồn ngọc thần bí kia có Khuynh Oản ký hồn, rất có thể là đến từ Huyết Đồ yêu sơn.
Đổi lại mà nói, muốn tiến một bước điều tra thân thế của Khuynh Oản, đi Huyết Đồ yêu sơn là bắt buộc.
Một nguyên nhân cuối cùng chính là, chỉ dựa vào hắn bây giờ ngày đêm chăm chỉ khổ luyện, muốn mang một thân chân nguyên rèn luyện ra "đạo cương", ít nhất cũng cần một hai tháng thời gian.
Nhưng nếu là có thể ở trong chiến đấu kịch liệt tiến hành rèn luyện, thì đủ để rút ngắn lại rất nhiều thời gian rèn luyện "đạo cương".
Không thể nghi ngờ, Huyết Đồ yêu sơn hôm nay, cực thích hợp chiến đấu.
"Ô, cũng không biết Hoàng Kiền Tuấn tiểu tử này hôm nay ở Thanh Giáp quân lăn lộn thế nào rồi..."
"Ba ngày sau, đi một chuyến là được."
Tô Dịch thầm nghĩ. ...
Thời gian ba ngày vội vàng trôi qua.
Sáng sớm hôm nay.
Tô Dịch vừa ăn sáng, vừa ngáp.
Trà Cẩm đối diện rực rỡ tỏa sáng, yểu điệu xinh đẹp, đôi mắt đẹp long lanh, cả người toả sáng ra khí tức một loại rạng rỡ.
"Công tử, đây là canh sâm ta tối hôm qua đã đun, ngài uống nhiều một chút, tẩm bổ thân thể một phen."
Trà Cẩm cười mỉm múc cho Tô Dịch một bát canh sâm.
Tô Dịch bưng lên, uống một hơi cạn sạch.
Ăn uống no đủ, Tô Dịch day day thái dương, ánh mắt nhìn về phía Trà Cẩm, nghiêm túc nói:
"Tối hôm qua truyền thụ ngươi thuật song tu, đã lãng phí rất nhiều thời gian cùng tinh lực, tuy cuối cùng nhìn như ngươi chiếm thượng phong, đó là vì để ngươi tận lực thể hội chỗ huyền diệu của bí pháp này, ngươi cũng không nên nghĩ nhiều."
Trà Cẩm cũng không biết nhớ tới cái gì, mặt đỏ lên, ngượng ngùng cúi đầu, rụt rè nói:
"Công tử, ta không nghĩ nhiều, ta chỉ là không ngờ, thì ra làm loại chuyện xấu hổ này, thế mà cũng có thể có trợ giúp tu hành, dẫn tới mới... Một đêm không ngủ..."
Thanh âm dần dần nhỏ đi, yếu ớt như muỗi kêu, khuôn mặt xinh đẹp tươi tắn cũng ửng đỏ, da thịt trong suốt trắng muốt bên tai cũng nổi lên một tầng màu hồng.
Tô Dịch ngáp một cái, không nhiều lời nữa.
Nhiều năm chưa từng song tu, nào ngờ, thế mà lại thiếu chút nữa có chút không chống đỡ được.
Điều này làm trong lòng Tô Dịch hơi có chút căm tức, xét đến cùng, Tụ Khí cảnh chung quy là cảnh giới phàm tục, không chịu nổi một đêm ác chiến cùng giày vò.
Nếu đổi là kiếp trước...
Tô Dịch âm thầm lắc đầu, không nghĩ nhiều nữa, hảo hán không đề cập tới cái dũng năm đó.
Không bao lâu, Thanh Lân Ưng chở Ninh Tự Họa cùng Thân Cửu Tung nhẹ nhàng tới.
"Đạo hữu chuẩn bị thỏa đáng chưa."
Ninh Tự Họa thay một bộ quân phục thuận tiện chiến đấu, ngay cả mái tóc dài đen nhánh kia cũng làm thành một bím tóc dài, càng thêm làm nền cho khuôn mặt non nớt như thiếu nữ đó của nàng tinh xảo tuyệt luân.
"Không có gì để chuẩn bị, có thể xuất phát bất cứ lúc nào."
Tô Dịch thuận miệng nói.
Hắn lúc này mới phát hiện, thân thể nữ nhân này nhìn như nhỏ nhắn, nhưng dáng người thế mà lại cực kỳ tốt.
Một bộ quân phục kề sát thân thể mềm mại đó, mang trước ngực bao la hùng vĩ cùng đường cong ngạo nhân nơi eo mông của nàng phác họa vô cùng nhuần nhuyễn.
Tựa như phát hiện ánh mắt Tô Dịch, Ninh Tự Họa khẽ nhíu mày, khóe môi nổi lên một tia độ cong tựa cười mà không cười.
Đổi là nam nhân khác dám đánh giá nàng như vậy, nàng sợ là sớm cho một cái tát.
Nhưng, khi bị ánh mắt bình thản, thoải mái đó của Tô Dịch đánh giá, nàng lại không cách nào tức giận.
Trong lòng ngược lại cảm thấy thú vị, gã nhìn như vô tình ngạo mạn này, xem ra không phải là thờ ơ đối với sắc đẹp.
Khiến Ninh Tự Họa càng không ngờ là, lúc này, Tô Dịch thế mà lại trước mặt mọi người, khen nàng một câu:
"Trước kia không nhìn ra, ngươi quả thật có tiền vốn kiêu ngạo với người ta."
Thân Cửu Tung ngẩn ngơ, ánh mắt cổ quái, trong lòng cũng không khỏi âm thầm khâm phục, vị Tô công tử này, thật đúng là không tồi!
Đổi là người khác, ai dám đùa giỡn Ninh Tự Họa cung chủ Thiên Nguyên học cung vị nhân vật thần bí đáng sợ khủng bố này như vậy?
Trà Cẩm cũng thầm gắt một tiếng, công tử sao có thể chính đại quang minh như thế, nói ra lời khốn kiếp như vậy?
Ninh Tự Họa trầm mặc một lát, tựa như là đang cố gắng hóa giải quẫn bách cùng xấu hổ trong lòng.
Sau đó, nàng khẽ cười nói: "Đạo hữu, đùa thì đùa, cũng không thể đùa với lửa."
Tô Dịch như có chút suy nghĩ nói: "Lo lắng ta dẫn lửa thiêu thân?"
Trán Ninh Tự Họa toát ra đường màu đen, nghiến răng sửa đúng: "Là chơi với lửa có ngày chết cháy!"
Lại nhìn Thân Cửu Tung và Trà Cẩm, đều xoay đầu đi, không dám nhìn Ninh Tự Họa, lo lắng người sau thẹn quá hóa giận, làm bọn họ trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết...
Ninh Tự Họa cũng phát hiện mình có chút thất thố, ổn định tâm thần, lúc này mới nói:
"Đã chuẩn bị thỏa đáng, vậy chúng ta bây giờ liền xuất phát đi, dựa theo tốc độ của Thanh Nhi, chúng ta ở lúc chạng vạng hôm nay, có thể đến Huyết Đồ yêu sơn."
Tô Dịch và Thân Cửu Tung đều gật gật đầu.
Ninh Tự Họa như đột nhiên nhớ tới cái gì, nói: "Trà Cẩm cô nương, hôm nay trong thành Cổn Châu rung chuyển hỗn loạn, lúc chúng ta không có mặt, ngươi có thể đi Thiên Nguyên học cung tránh một chút, ta đã dặn đại trưởng lão Thượng Chân."
Bạn cần đăng nhập để bình luận