Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên ( Bản Dịch Chuẩn Full)

Chương 153: Điểm hóa Đào Thanh Sơn hồn ngọc chứa bí mật (2)

Chương 153: Điểm hóa Đào Thanh Sơn hồn ngọc chứa bí mật (2)
Đám tinh quái, đều có thể đưa về hàng ngũ "yêu".
Loài cỏ cây, chim bay cá nhảy các thứ, phàm là mở ra linh trí, liền thành tinh quái, cũng có thể xưng là yêu quái, yêu tinh vân vân.
Chỉ là, muốn thành yêu tu, lại rất không dễ.
Đặc biệt là một ít yêu loại huyết mạch đặc thù, hoặc thiên phú độc đáo, muốn bước lên con đường yêu tu, càng phải trải qua đau khổ không thể tưởng tượng.
Người lùn đó chính là một tinh quái sinh ra trong cây hỏa đào, tuy có thể biến ảo hình người, nhưng xa xa còn không thể thật sự lột xác ra thân người, tự nhiên chưa nói là yêu tu.
Thẳng đến lúc bóng người Tô Dịch và Khuynh Oản biến mất ở trong rừng đào.
Người lùn lúc này mới như trút được gánh nặng, vỗ ngực, lòng còn sợ hãi.
Sau đó, ánh mắt hắn nhìn về phía mặt đất, dần dần tâm thần đều bị hấp dẫn ở trong những hàng chữ viết phiêu dật phóng túng kia.
Cũng không biết bao lâu, khi hắn chợt tỉnh táo lại, trong ánh mắt không áp chế được dâng lên vẻ mặt rung động, mừng như điên, phấn khởi, hoảng hốt.
"Chỉ dựa vào đoạn này, đủ để ta hoàn toàn thoát khỏi bản thể trói buộc, lột xác nhập đạo!"
Người lùn kích động kêu to, hoa chân múa tay, vui muốn hỏng rồi.
Cũng không trách hắn thất thố như thế, Tô Dịch tặng cho "Hóa Dục Linh Quyết", chính là một đoạn khẩu quyết tu luyện trong bảo kinh yêu đạo "Hóa Dục Đạo Điển", ghi lại huyền diệu "thuế hình (lột xác thân hình)", là phép tu luyện hàng đầu thế gian.
Người lùn tuy không rõ lai lịch của diệu quyết này, nhưng nào có thể không thưởng thức ra ảo diệu trong đó là kinh người cỡ nào?
Bỗng nhiên, hắn phủ phục quỳ xuống đất, hướng về nơi Tô Dịch lúc trước rời khỏi dập đầu, vẻ mặt thành kính thề:
"Đào Thanh Sơn ta, cuộc đời này không quên ân điểm hóa của tiên sư!"...
Ngoài rừng đào.
Khuynh Oản thật cẩn thận theo ở bên người Tô Dịch, đã không dám tới quá gần, lại không dám cách quá xa, cực nhu thuận.
Tô Dịch lấy ra hơn mười bình đan dược đưa qua,"Khuynh Oản, chỗ đan dược này ngươi thu lấy."
Những đan dược này đều là từ trên người Lục Tuyệt âm Thi đạt được, thích hợp nhất âm hồn tu hành.
"A?"
Khuynh Oản có chút luống cuống chân tay, thấp thỏm nói: "Tiên sư, không có công không nhận lộc, Oản Nhi..."
Nàng vừa muốn châm chước tìm từ, thử chối từ, đã bị Tô Dịch tức giận ngắt lời,"Một ít đan dược vớ vẩn mà thôi, khách khí với ta cái gì? Cầm!"
Khuynh Oản bị dọa thân thể mềm mại run lên, vội vàng tiếp nhận, vẻ mặt áy náy nói: "Oản Nhi không muốn chọc tiên sư tức giận, về sau... Về sau cũng không dám nữa..."
Tô Dịch nhìn dáng vẻ khẩn trương đó của nàng, than nhẹ một trận.
Cũng không biết làm sao, vừa thấy bộ dáng đáng thương, khiếp đảm gò bó này của Khuynh Oản, hắn liền không ngăn được muốn răn dạy hai câu.
Đại khái là... Giận nàng không tranh?
"Tiên sư, ngài còn đang tức Oản Nhi sao?"
Khuynh Oản thật cẩn thận hỏi.
Nàng từ bên cạnh nghiêng đầu nhìn qua, khuôn mặt nhỏ thanh lệ hơi mũm mĩm trẻ con tràn đầy lo lắng.
Nhìn từ góc độ của Tô Dịch, đặc biệt có một loại cảm giác xinh xắn ngốc nghếch.
Hắn nhịn không được nâng tay véo khuôn mặt của thiếu nữ, thở dài: "Ngươi ngốc nghếch, về sau sợ là ta phải lo lắng nát lòng."
Dứt lời, chính hắn lại cười lên trước.
Bị véo má, Khuynh Oản bị dọa giật mình.
Có thể thấy được Tô Dịch nở nụ cười, nàng cũng không khỏi cười lên, trên khuôn mặt nhỏ xinh đẹp tràn đầy vui vẻ.
Lông mày cong cong, xinh đẹp như tranh.
Một người một quỷ hành tẩu trong màn đêm thâm trầm rừng núi hoang vắng này, cả hai đều không thấy cô độc tịch mịch.
Nửa khắc đồng hồ sau.
Vành tai Tô Dịch khẽ động, nghe được nơi cực xa truyền đến một tràng tiếng bước chân sột soạt, tuy cực kỳ nhỏ, nhưng lại trốn không thoát thính lực của hắn bắt giữ.
Hắn nhất thời dừng chân, thuận miệng nói: "Ngươi cẩn thận chút, thấy không ổn thì chạy vào hồ lô dưỡng hồn."
Khuynh Oản cả kinh, liên tục gật đầu đáp ứng.
Rất nhanh, từng bóng người từ trong bóng đêm lao ra.
Bọn họ tổng cộng có bảy người, đều một thân đồ đen, tay cầm binh khí, khí tức trên người tản mát ra trong âm lãnh mang theo từng tia sát khí.
"Khuynh Oản!"
Một trung niên cầm đầu tay cầm song đao, trên trán lưu lại một vết sẹo dữ tợn thấp giọng kinh hô.
Hắn liếc một cái liền thấy được thiếu nữ váy đỏ lơ lửng ở trong bóng đêm.
"Cô ta không phải bị Ngô Nhược Thu phản đồ này trộm đi sao, sao có thể xuất hiện ở nơi này?"
"Chẳng lẽ Ngô Nhược Thu thằng nhãi này lại đã trở lại?"
Người khác xôn xao, đều giống như rất bất ngờ.
Sau đó, ánh mắt toàn bộ bọn họ đều đồng loạt nhìn về phía Tô Dịch, lại phát hiện không phải Ngô Nhược Thu, mà là một thiếu niên thanh tú gương mặt xa lạ.
"Ngươi cùng Ngô Nhược Thu là quan hệ thế nào, vì sao Khuynh Oản sẽ đi theo bên cạnh ngươi?"
Trung niên mặt sẹo cầm đầu lạnh như băng mở miệng, ánh mắt mơ hồ mang theo vẻ cảnh giác.
Đêm hôm khuya khoắc, vùng hoang vu dã ngoại quỷ vật lui tới, một thiếu niên lại dẫn theo Khuynh Oản xuất hiện ở đây.
Một màn này quá khác thường.
"Ngô Nhược Thu thì ra là phản đồ của âm Sát môn các ngươi, trách không được sau khi hắn chết, đến nay cũng chưa có ai tới tìm ta gây phiền toái."
Tô Dịch như có chút suy nghĩ. Sau khi nhìn thấu thân phận đối phương, liền chỉ vào Khuynh Oản, nói,"Nhìn ra được, các ngươi đều nhận ra nàng, có thể nói một chút với ta lai lịch của nàng hay không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận