Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên ( Bản Dịch Chuẩn Full)

Chương 7958: Duyên khởi duyên lạc. Tặng đạo trảm đạo (2)

Chương 7958: Duyên khởi duyên lạc. Tặng đạo trảm đạo (2)
Đôi mắt Tô Dịch không dễ phát hiện nheo lại.
Kẻ Giết Ta này thế mà còn có giao tình với kiếp trước của mình?
Còn chưa chờ Tô Dịch hỏi, Kẻ Giết Ta đã truyền âm nói: “Năm đó, ta chỉ là một trong rất nhiều Hồng Mông chúa tể của thời đại tiên thiên hỗn độn, cực kỳ tự phụ, có thể nói không đặt ai vào mắt, chướng mắt bất cứ ai cùng cảnh giới.”
“Năm đó, kiếm khách đã là một vị kiếm tu truyền kỳ thần bí nhất trong Hồng Mông Cấm Vực này, ta rất có hứng thú đối với khiêu chiến hắn, liền không quan tâm gì hết tới nhà tranh dưỡng tâm, muốn ganh đua cao thấp với hắn.”
Kẻ Giết Ta nói đến đây, ánh mắt đã trở nên khác thường. 
Nàng nhìn bốn phía, vung tay áo bào. 
Toàn bộ Trang Chu Luyện Ngục đột nhiên bị vô tận đạo quang màu tím bao trùm, bên ngoài không nhìn thấy bất cứ cảnh tượng nào trong đó nữa. 
Sau đó, Kẻ Giết Ta trực tiếp lấy ra một tấm ngọc bội màu đen, cách không đưa cho Tô Dịch, “Ngươi tự xem đi.” 
Ngọc bội chỉ to bằng lòng bàn tay, thế mà lại do Hỗn Độn Phong Thiên Thạch luyện chế thành. 
Chỉ một điểm này, đã đủ để chứng minh ngọc bội này phi phàm cỡ nào. 
Tô Dịch phân ra một luồng thần thức vươn vào trong đó. 
Lập tức nhìn thấy một cảnh tượng khắc ở trong ngọc bội—— 
Đó là một đêm, bóng người nhỏ nhắn thanh tú của Kẻ Giết Ta đứng ở phía trước một căn nhà tranh. 
Cửa nhà tranh đóng chặt. 
Kẻ Giết Ta vung trường mâu, trực tiếp chém về phía nhà tranh. 
Một đòn này, lấy ánh mắt Tô Dịch nhìn lại, xa xa không thể đánh đồng cùng Kẻ Giết Ta trong đối chiến vừa rồi. 
Cũng chỉ tương đương với các Hồng Mông chúa tể kia. 
Một đòn này sau khi tung ra, lại vô thanh vô tức biến mất ở trước cửa chính đóng chặt của nhà tranh. 
Kẻ Giết Ta còn không cam lòng, dốc hết thủ đoạn ra tay. 
Nhưng vô luận nàng thi triển bất cứ thần thông nào, cho dù là liều mạng cũng không được. 
Nhà tranh kia tựa như có một tầng lực lượng vô hình, mang tất cả công kích của Kẻ Giết Ta đều triệt tiêu hóa giải. 
Đến cuối cùng, Kẻ Giết Ta vẻ mặt suy sụp, mất hồn mất vía, rõ ràng bị hoàn toàn đả kích. 
Nhưng ai từng ngờ, Kẻ Giết Ta lại chưa dừng tay ở đây. 
Thế mà lại trực tiếp thiêu đốt tính mạng bổn nguyên của mình, mang một thân đạo hạnh dung hợp vào trường mâu trong tay, lấy một loại tư thái quyết tuyệt như chịu chết, đánh về phía nhà tranh. 
Một chớp mắt này, cửa chính đóng chặt của nhà tranh mở ra. 
Một đạo kiếm khí lao ra, đánh nát trường mâu của Kẻ Giết Ta, từ trong thân thể Kẻ Giết Ta xuyên qua. 
Thế mà trong một kiếm, trấn áp chém giết nàng! 
Xem tới đây, mí mắt Tô Dịch giật giật. 
Nhưng rất nhanh, hắn liền nhìn thấy bóng người kiếp thứ nhất từ trong nhà tranh đi ra. 
Khi ánh mắt nhìn thấy Kẻ Giết Ta bị trấn áp chém giết dưới đất, kiếp thứ nhất trầm mặc hồi lâu, cuối cùng vung tay áo bào, một quầng sáng gào thét lao ra, ùa vào trong đạo thể tàn phá của Kẻ Giết Ta. 
Tô Dịch liếc một cái nhìn ra, quầng sáng kia là một “Đạo Đồ Nghiệp Quả” ! 
Mà tất cả cảnh tượng trong ngọc bội, từ đây im bặt dừng lại. 
Tô Dịch giương mắt nhìn về phía Kẻ Giết Ta. 
Không đợi mở miệng, Kẻ Giết Ta đã truyền âm nói: “Như ngươi nhìn thấy, lúc ấy ta vốn cho rằng mình chết chắc rồi, ai ngờ khi ta tỉnh lại, lúc này mới ý thức được, mình không những còn sống, hơn nữa còn vô duyên vô cớ có thêm một con đường được gọi là ‘Phá Vọng’.” 
Kẻ Giết Ta chỉ chỉ ngọc bội trong tay Tô Dịch, “May mắn lúc trước ta mang theo trên người tấm ngọc bội này, ta lúc đó lựa chọn liều mạng, từng đánh thức lực lượng ngọc bội, vì thế ở dưới cơ duyên xảo hợp, mang một cảnh tượng xảy ra lúc ấy khắc ở trong ngọc bội.” 
“Ta mới rốt cuộc biết, kiếm khách chưa giết ta, ngược lại tặng ta một Phong Thiên chi đạo có thể xưng là mạnh nhất!” 
“Như ngươi bây giờ nhìn thấy tòa Trang Chu Luyện Ngục này, chính là do ‘Phá Vọng đạo đồ’ diễn hóa.” 
Kẻ Giết Ta nói đến đây, không khỏi lại thở dài một tiếng, ánh mắt ngơ ngẩn, “Tất cả cái này đều xảy ra quá mức kỳ quái, thẳng đến ngày nay, cũng nghĩ không ra vì sao kiếm khách chưa giết ta, lại vì sao phải tặng ta ‘Phá Vọng đạo đồ’ .” 
Nàng giương mắt nhìn về phía Tô Dịch, “Vốn ta cho rằng ngươi có thể trả lời ta, đáng tiếc... Ngươi còn không phải kiếm khách.” 
Tô Dịch lúc này mới rõ, vì sao Kẻ Giết Ta giờ phút này khi đối mặt mình, vẻ mặt sẽ cổ quái cùng khác thường như vậy. 
Tô Dịch nói: “Ngươi chưa từng hỏi hắn?” 
Kẻ Giết Ta lắc đầu: “Khi ta tỉnh lại, sớm đã không ở phía trước nhà tranh, mà là xuất hiện ở trước động phủ của mình.” 
“Khi ta dưỡng thương xong, lại đi nhà tranh dưỡng tâm tìm kiếm khách, hắn đã sớm rời khỏi Hồng Mông Cấm Vực, hơn nữa ngay cả nhà tranh dưỡng tâm hắn từng ở lại, cũng đều đã biến mất không thấy.” 
Nói đến đây, Kẻ Giết Ta đột nhiên cười cười, “Về sau, ta cũng nghĩ thoáng ra, bởi vì ta từng tìm hiểu, kiếm khách không thích nhất là nói chuyện, trầm mặc như sắt, tiếc chữ như vàng, cho dù ta tìm được hắn, chỉ sợ cũng không thể khiến hắn mở miệng cho ta một đáp án.” 
Tô Dịch chú ý tới, khi Kẻ Giết Ta nói đến đây, trong đôi mắt đẹp đẽ sáng bóng kia lặng yên hiện ra một chút nét kính yêu! 
“Chính là có Phá Vọng đạo đồ, mới khiến ta rất nhanh đã trở thành Phong Thiên Chi Tôn, ở trong tám vạn dặm cấm khu Hồng Mông đạo sơn này có được một vị trí.” 
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận