Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên ( Bản Dịch Chuẩn Full)

Chương 2855: Cố hương (2)

Chương 2855: Cố hương (2)
Nhưng ở trước mặt một thế giới này, đều tỏ ra đặc biệt nhỏ bé.
Như một hạt bụi dưới chân người khổng lồ.
Đó là Thần Đô tinh giới!
Khác với tinh giới khác bao quát các loại thế giới vị diện to nhỏ, ở Thần Đô tinh giới, chỉ có một phương thế giới, Thần Đô!
Lúc này, khi nhìn thấy Thần Đô tinh giới, từng màn ký ức hình ảnh thuộc về quan chủ hiện lên ở trong lòng Tô Dịch.
Ở trong cuộc đời của quan chủ, từng du lịch các đại tinh giới thiên hạ, từng xông qua rất nhiều khu vực chưa biết mà thần bí, giống như lãng tử phiêu bạc, lưu lạc chân trời.
Nhưng trong lòng không nỡ bỏ nhất, chỉ có Thần Đô tinh giới.
Bởi vì nơi này là cố hương của hắn!
"Về 'thành Vạn Liễu' trước xem một chút."
Tô Dịch phân phó.
"Được!"
Ngụy Sơn đáp ứng. ...
Thần Đô thế giới, chia ra ba mươi sáu châu.
Đất một châu, đã có thể so với thế giới vị diện khổng lồ nhất trong tinh không, lãnh thổ mênh mông.
Ngoài ra, ở ngoài ba mươi sáu châu, còn có rất nhiều khu vực thần bí không thể biết, cùng với rất nhiều động thiên bí cảnh cùng cấm địa to nhỏ.
Dù là quan chủ lúc đỉnh phong nhất, trải qua năm tháng dài lâu tìm kiếm, cũng chưa thể đo đạc ra phạm vi lãnh thổ Thần Đô thế giới.
Vạn Liễu thành, ở một trong mấy ngàn tòa thành trì cảnh nội Xích Châu.
Ở trong mắt tu sĩ cảnh nội Xích Châu, Vạn Liễu thành không bắt mắt, thậm chí có thể dùng thâm sơn cùng cốc để hình dung.
Nhưng cái này cũng chỉ là so sánh với thành trì khác của Xích Châu mà nói.
Nếu là lấy Thương Thanh đại lục để so sánh, quy mô Vạn Liễu thành cũng đủ để đi so sánh với toàn bộ lãnh thổ Đại Hạ.
Hai ngày sau.
Vạn Liễu thành.
Bầu trời mưa phùn bay lả tả mông lung.
Tô Dịch và Ngụy Sơn phong trần mệt mỏi mà đến.
Trong thành phồn hoa như nước, người xe đông đúc.
Tô Dịch và Ngụy Sơn hành tẩu trong đó, tựa như lữ nhân phiêu bạc bên ngoài trở về cố thổ, xúc cảnh sinh tình, trong đầu nhớ lại các hình ảnh lúc còn nhỏ.
Đối với Tô Dịch mà nói, những điều từng trải cùng ký ức này đều thuộc về quan chủ, nhưng cũng thuộc về hắn kiếp trước, chưa nói là xa lạ cùng ngăn cách.
Ngược lại khi cảm nhận được cảm xúc trong những ký ức đó, khiến hắn cũng dần sinh ra rất nhiều cảm khái.
Đáng tiếc, thời gian thấm thoát, cảnh còn người mất.
Vạn Liễu thành vẫn như trước là Vạn Liễu thành, nhưng sớm đã không phải bộ dáng trong trí nhớ Tô Dịch.
"Còn nhớ không, nơi đó vốn có một lầu xanh, cô nương trong lầu người nào cũng xinh đẹp, năm mười sáu tuổi, ta dẫn theo ngươi tới đó uống rượu, ngươi lại xấu hổ đỏ mặt, chân tay luống cuống, còn từng bị cô nương trêu đùa."
Tô Dịch chỉ vào một tòa tửu lâu nơi xa, cười trêu chọc,"Về sau, ngươi từng nổi hung, tuyên bố về sau muốn mang lầu xanh đó cùng cô nương trong lầu xanh mua hết."
Ngụy Sơn ngẩn ngơ, lúng túng nói: "Lúc trước là còn trẻ lông bông, nhắc chuyện này làm gì. Huống chi, lúc trước ta là đứa nhỏ thành thật, không giống thiếu gia ngươi hành vi phóng đãng như vậy, tuổi còn nhỏ, cũng thành kẻ phong lưu nổi tiếng lầu xanh rồi."
Tô Dịch thản nhiên nói: "Người không phong lưu uổng thiếu niên mà, huống chi ta cũng chỉ là đi uống rượu mà thôi, lại chưa làm cái khác."
Hai người vừa nói chuyện với nhau, vừa tiến lên.
Thẳng đến lúc hoàng hôn, hai người tới trước một vùng núi hoang vu thành đông.
Nơi này cổ cây um tùm, đại thụ che trời, phân tán rất nhiều kiến trúc hoang phế, một đàn quạ đen lượn vòng ở trên ngọn cây, phát ra tiếng kêu chói tai khó nghe.
Đến nơi này rồi, nụ cười trên mặt Ngụy Sơn không thấy nữa, trên mặt hiện ra nét tối tăm không xua đi được, thấp giọng nói: "Thiếu gia, 'Lâm Lang bí cảnh' đã hoàn toàn hủy diệt rồi, chúng ta... Cũng không trở về được nữa..."
Rất lâu trước kia, vùng núi rừng hoang vu này vốn là một tòa phủ đệ cổ xưa, trong phủ đệ có một cái cửa vào tiến vào Lâm Lang bí cảnh.
Mà quan chủ và Ngụy Sơn, từ nhỏ chính là ở nơi này lớn lên.
Nơi này, là nhà của bọn họ.
"Lâm Lang bí cảnh hoàn toàn tan vỡ biến mất rồi?"
Tô Dịch hỏi.
Ngụy Sơn gật gật đầu, vẻ mặt ảm đạm.
Năm đó, một đám cường giả lai lịch thần bí, bỗng nhiên xâm nhập Lâm Lang bí cảnh, nhấc lên một trận gió tanh mưa máu.
Thê tử của hắn bị kẻ địch thiêu chết tươi.
Nghĩa phụ hắn lão Ngụy què, lựa chọn ở lại liều mạng với những kẻ địch kia.
Chỉ có hắn thì dẫn theo con gái A Cửu gần ba tuổi, mở một đường máu, chạy thoát ra ngoài.
Đến nay, Ngụy Sơn vẫn chưa điều tra ra, những hung thủ kia lúc trước rốt cuộc có lai lịch thế nào, lại là chịu người nào sai sử.
Tô Dịch chắp tay sau lưng, một mình ngồi ở trong núi rừng cỏ dại mây mù dày đặc, trong lòng cũng dâng lên sát ý khó có thể áp chế.
Lúc trước, các hung thủ kia rõ ràng là muốn đuổi tận giết tuyệt, không để lại hậu hoạn!
"Chuyện này, ta tự sẽ điều tra rõ, ăn miếng trả miếng, nợ máu trả máu."
Trầm mặc hồi lâu, Tô Dịch lẩm bẩm lên tiếng, dưới ánh chiều tà, trên khuôn mặt tuấn tú kia của hắn không có một tia cảm xúc dao động.
Đột nhiên, nơi xa truyền đến một tiếng xé gió.
Ào -
Một đàn quạ trên cành cây bị kinh động, vỗ cánh bay về phía ánh chiều tà nơi xa.
Ánh chiều tà, cỏ khô úa tàn.
Quạ vỗ cánh mà đi, lại có người phá không mà đến.
Đây là một ông lão gầy trơ xương, tóc thưa thớt.
Lão mặc một bộ trường bào màu đỏ tươi, trên mặt có một vết sẹo từ cái trán lướt chéo qua mũi, như con rết ghé vào nơi đó, khiến khuôn mặt của lão cũng tỏ ra đặc biệt dữ tợn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận