Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên ( Bản Dịch Chuẩn Full)

Chương 7550: Chết non hạ màn (2)

Chương 7550: Chết non hạ màn (2)
“Tô Dịch hắn đây là làm sao vậy?”
Lỗ Chuyết chú ý tới, Tô Dịch đứng ở nơi đó, ngẩn ngơ không nói, không nhúc nhích, một bộ dáng mất hồn mất vía.
Điều này làm Lỗ Chuyết không khỏi sinh ra dự cảm bất hảo, chẳng lẽ nói... Tâm ma đại lão gia đã xảy ra chuyện?
Bỗng nhiên, ở đây vang lên tiếng mắng to phẫn nộ của Vương Chấp Vô:
“Con mẹ nó Tri Vô Chung, lão tử biết ngươi ngay đây, vì sao không ra tay? Cứ phải trơ mắt nhìn tất cả mọi người đều chết, ngươi mới cam tâm?”
Lời này vừa nói ra, rất nhiều người khẽ biến sắc.
Bản tôn của Vô Chung giáo chủ cũng ở đây?
Nhưng hắn vì sao không ra tay? 
Chẳng lẽ... 
Còn chưa chờ mọi người nghĩ nhiều, một thanh âm lạnh nhạt đã vang lên: 
“Yên tâm, các ngươi không chết được!” 
Hư không nơi xa lặng yên xuất hiện một bóng người. 
Chính là Tri Vô Chung! 
Người đời đều biết, vô luận gặp bất cứ hung hiểm nào, cũng vô luận gặp được bất cứ biến cố nào, Tri Vô Chung chưa bao giờ sửa được tật xấu hay ăn vặt. 
Nhưng phá lệ, một lần này Tri Vô Chung lại hai tay trống trơn, đứng ửo đó, quan sát khu vực hỗn độn nổ tung như thiêu đốt, ánh lửa khủng bố kia, vẻ mặt tràn đầy trầm tĩnh. 
Hắn chưa làm cái gì hết. 
Nhưng khi đứng ở đó, liền cho người ta cảm giác không thể lay động. 
Ngay cả dư âm chiến đấu càn quét khuếch tán kia, ở nơi cách bóng người hắn rất xa đã trì trệ không tiến lên được. 
Như một lạch trời, chặn sóng triều ngập trời! 
Mọi người thấy vậy, tinh thần đều rung lên. 
Nam Cực Lão Quân cũng âm thầm thở phào một hơi, bản tôn Tri Vô Chung, xa không phải thủy tổ bình thường có thể so sánh. 
“Ngươi vì sao không đi chém giết?” 
Vương Chấp Vô phẫn nộ, “Nhát gan như vậy?” 
Lời lẽ rất không khách khí. 
Tri Vô Chung lại hoàn toàn không thèm để ý, chỉ bình tĩnh nói: “Liều mạng không phải việc của ta, chức trách của ta, là cam đoan Tô Dịch không xảy ra chuyện, khi trận này hạ màn, thì hộ tống các ngươi rời khỏi.” 
Nhưng Vương Chấp Vô vẫn không bỏ qua, cả giận nói: “Không có đại lão gia, nào có Tri Vô Chung ngươi hôm nay? Hôm nay đại lão gia hắn...” 
Tri Vô Chung ngắt lời: “Đây vốn chính là đại lão gia sắp xếp, sớm từ nửa năm trước, đã định ra, mà ta chỉ là dựa theo hắn phân phó làm việc!” 
Mọi người lúc này mới rõ, thì ra bản tôn Tri Vô Chung xuất hiện, thế mà cũng có liên quan với tâm ma đại lão gia! 
Ầm ầm! 
Cửu Khúc Thiên Lộ rung chuyển, khắp nơi bày ra dấu hiệu tàn phá. 
Tri Vô Chung đột nhiên thở dài một tiếng, lẩm bẩm: “Sau khi trận chiến hôm nay kết thúc, Cửu Khúc Thiên Lộ này sợ là sẽ đi hướng suy sụp, hoàn toàn tiêu vong...” 
Trong lòng Nam Cực Lão Quân căng thẳng, “Nếu như thế, chẳng phải ý nghĩa, về sau người trên dòng sông vận mệnh không thể đến Mệnh Hà Khởi Nguyên nữa, mà người Mệnh Hà Khởi Nguyên thì cũng không thể rời khỏi nữa?” 
Hỗn độn lúc ban đầu nhất, một đám hỗn độn sơ tổ liên thủ, trả giá cực kỳ thê thảm nặng nề mới rốt cuộc ở trong hỗn độn mở ra Cửu Khúc Thiên Lộ này. 
Một khi con đường này bị hủy, toàn bộ Mệnh Hà Khởi Nguyên cùng bên ngoài, sẽ hoàn toàn chặt đứt tất cả liên hệ! 
Hậu quả nghiêm trọng, thiết nghĩ không chịu nổi. 
“Gãy cũng tốt.” 
Tri Vô Chung nói: “Đây vốn là điều ở trong dự đoán của đại lão gia cùng Tam Thanh thủy tổ bọn họ.” 
Mọi người kinh ngạc, khó có thể tin. 
Nam Cực Lão Quân lại như đã hiểu, nói: “Thì ra là thế, Cửu Khúc Thiên Lộ không còn, cũng liền ý nghĩa, cho dù chẳng may có một ngày dị vực thiên tộc từ Bỉ Ngạn băng qua dòng sông vận mệnh đánh tới, cũng sẽ bị chặn ở ngoài Mệnh Hà Khởi Nguyên!” 
Tri Vô Chung gật gật đầu, nói: “Đây là kết quả xấu nhất.” 
Nam Cực Lão Quân tâm tình nặng nề nói: “Xem ra, chúng ta các Đạo Tổ này đến từ thế lực cấp thủy tổ của Bỉ Ngạn, phải ở trước khi Cửu Khúc Thiên Lộ bị hủy rời khỏi mới được.” 
Tri Vô Chung chuyển giọng, “Không cần bi quan như vậy, cho dù Cửu Khúc Thiên Lộ bị hủy, về sau cũng có thời điểm một lần nữa mở ra.” 
Khi nói chuyện, hắn nhìn Tô Dịch nơi xa một cái. 
Về sau, khi chuyển thế chi thân của đại lão gia bước lên đại đạo tuyệt đỉnh, một lần nữa mở Cửu Khúc Thiên Lộ đã tính là gì? 
Keng! 
Đột nhiên, một tiếng kiếm ngân vang vọng, mang theo một tia ý tứ trầm thấp như khóc như kể, như đang rên rỉ. 
Một thanh đạo kiếm từ nơi hỗn độn chỗ cực xa xôi lướt đến, hóa thành một mảng hào quang, biến mất ở chỗ mi tâm Tô Dịch. 
Cả người Tô Dịch run lên, như ở trong mộng mới tỉnh, ngay sau đó trực tiếp khoanh chân ngồi, hoàn toàn không để ý tới bất cứ chuyện gì nữa. 
Hầu như cùng lúc, bóng người Vương Chấp Vô bỗng dưng xuất hiện ở bên cạnh Tô Dịch, mặt hướng về nơi hỗn độn xa xa, trận địa sẵn sàng đón quân địch. 
Đám người Nam Cực Lão Quân, Bất Thắng Hàn cũng theo đó ngẩng đầu, đồng loạt nhìn về phía nơi hỗn độn xa xa kia. 
Lúc trước, nơi hỗn độn kia như cháy bùng nổ tung, ánh lửa lóa mắt, làm người ta căn bản không nhìn thấy bất cứ cảnh tượng gì. 
Mà lúc này, dư âm chiến đấu kia cũng đã dần dần tiêu tán, trở về yên lặng, ánh lửa chói mắt hừng hực kia cũng đã ảm đạm điêu linh. 
Nhìn qua một cái, nơi hỗn độn kia tàn toái, rách nát, thủng trăm ngàn lỗ, như hoàn toàn nổ tung, có rất nhiều vết nứt thật lớn như khe rãnh. 
Lại không nhìn thấy bất cứ bóng người nào. 
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận