Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên ( Bản Dịch Chuẩn Full)

Chương 6915. Đúng sai thành bại (1)

Chương 6915. Đúng sai thành bại (1)
Mà như “Tâm Ma Đạo Chủng” Tử Ngự Ma Đế để lại, ở trong mắt Thiên Ma khác, không thể nghi ngờ chính là một côi bảo thế gian hiếm có có thể so với Vĩnh Hằng đế tọa!
Tô Dịch vung tay áo bào, thu hồi khối Tâm Ma Đạo Chủng này.
Tử Ngự Ma Đế đã chết!
Bị Tô Dịch sạch sẽ lưu loát nghiền áp, trong mấy nháy mắt đã mất mạng.
Tốc độ cực nhanh, hoàn toàn vượt qua mọi người tưởng tượng.
Ngay cả các ẩn thế giả âm thầm xem cuộc chiến, mí mắt cũng nhảy lên một phen.
Có thể mang một vị Ma Đế của Thiên Ma nhất mạch nghiền áp đến bực này, tu vi tâm cảnh của Tô Dịch phải khủng bố bao nhiêu?
Nghĩ một chút cũng làm người ta tim đập nhanh!
Mà Tô Dịch sớm lướt ngang không gian, lao về phía Sở Sơn Khách.
Người này từng cấu kết với Tam Thế Phật, ở hôm nay dẫn dắt ba vị Ma Đế cùng nhau nhúng tay vào, vốn mười phần nắm chắc chín, thoả thuê mãn nguyện.
Nhưng đến bây giờ, Sở Sơn Khách sớm đã loạn hết cả lên, cảm nhận được loại tuyệt vọng kia trước khi chết của đám người Ách Thiên Đế, Văn Thiên Đế!
Một Khô Huyền Thiên Đế, còn không làm khó được hắn.
Cộng thêm một Vô Tà, trong thời gian ngắn cũng đừng hòng lấy mạng hắn.
Nhưng khi thấy Tô Dịch đánh tới, Sở Sơn Khách lập tức đỏ bừng mắt, không để ý thứ khác nữa, chớp nháy mắt bóp vỡ một tấm bí phù coi như cọng rơm cứu mạng.
“Tiền bối cứu mạng ――!”
Sở Sơn Khách kêu to.
Ầm!
Bí phù nổ tung, hiện ra một ông lão bóng người gầy gò, áo bào màu đen mực, đầu đội một chiếc mũ sắt.
Tuy là một đạo ý chí pháp thân, nhưng trên thân tỏa ra khí tức khủng bố, lại vượt xa xa phạm trù Thiên Đế.
Vừa mới xuất hiện, đã khiến toàn trường chấn kinh.
Đây, rõ ràng là ý chí pháp thân của một vị tồn tại đến từ bờ đối diện, khủng bố vô cùng!
Chỉ có các ẩn thế giả trong bóng tối kia khi thấy một màn như vậy, vẻ mặt ai cũng cổ quái, ánh mắt vô ý thức nhìn về phía một người.
Người nọ cũng là ẩn thế giả, bóng người gầy, mặc áo bào màu mực đen, đầu đội mũ sắt, tên “Xích Diệp” .
Một ý chí pháp thân kia Sở Sơn Khách mời ra, tự nhiên đến từ ẩn thế giả Xích Diệp!
Lại nhìn bản tôn Xích Diệp, mặt cũng tối sầm lại, đánh vỡ đầu hắn cũng không ngờ, Sở Sơn Khách sẽ ở lúc này, lấy ra một đạo ý chí pháp thân hắn tặng cho!
“Xích Diệp!”
Câu Trần Lão Quân ánh mắt lạnh như băng nhìn qua.
Lập tức, bản tôn Xích Diệp run sợ, mồ hôi ướt đẫm.
Hắn không chút do dự cách không trung ra tay, trực tiếp thu hồi một ý chí pháp thân đó của mình, sau đó vội vàng giải thích: “Câu Trần đại nhân, đây là hiểu lầm! Tuyệt đối không phải ta cố ý muốn nhúng tay sát cục hôm nay! Còn xin ngài...”
Câu Trần Lão Quân bấm tay điểm một cái.
Phành!
Cả người Xích Diệp bị đánh bay đi, trong miệng hộc máu, thế mà bị một đòn làm trọng thương!
“Nghĩ hẳn ngươi cũng không có lá gan này! Nếu không, ta sớm đã đánh chết ngươi ngay tại chỗ!”
Câu Trần Lão Quân thu hồi ánh mắt.
Xích Diệp cúi đầu, lại không dám nói cái gì, trong lòng thì hận không thể tự tay làm thịt Sở Sơn Khách! Thiếu chút nữa kéo lão tử xuống nước, quả thực nên thiên đao vạn quả!
Mà lúc này, Sở Sơn Khách sớm đã há hốc mồm.
Lá bài tẩy bị hắn coi là cọng rơm cứu mạng, vừa mới xuất hiện, không ngờ bỗng dưng biến mất không thấy!
Khô Huyền không phúc hậu nhếch miệng cười to.
Vô Tà cũng khinh rẻ một phen.
Về phần Tô Dịch, thì sớm vung kiếm đánh tới.
Đối với bọn họ mà nói, phía trước một đạo ý chí pháp thân kia của Xích Diệp xuất hiện, chỉ có thể xem như sợ bóng sợ gió một hồi.
Khi một trận đại chiến thế gian hiếm có dẫn phát thiên hạ chú ý, từ chỗ hung hiểm kích liệt nhất từng bước một rơi vào vĩ thanh, khó tránh khỏi sẽ cho người ta một loại bi thương phiền muộn nói không nên lời.
Bởi vì mặc cho ai cũng nhìn ra, đại cục đã định.
Cũng đều đã ý thức được, chỉ bằng đám người Sở Sơn Khách, đã không thể xoay chuyển lại.
Khi từng nhân vật truyền kỳ tỏa sáng cổ kim lục tục tử vong rời khỏi sân khấu, từ đây hóa thành bụi bậm trong dòng sông lịch sử, lưu lại cho người đời cùng đời sau, đơn giản là một đoạn tuyệt hưởng* làm người ta thổn thức.
Đáng buồn, đáng tiếc.
Mạnh như Thiên Đế, khi biến mất ở thế gian, lúc còn sống càng chói mắt cùng lấp lánh, sau khi chết lại càng làm người ta than thở.
Sở Sơn Khách cũng đã chết.
Ở dưới Tô Dịch, Khô Huyền Thiên Đế và Vô Tà liên thủ giáp công, vị tuyệt thế Thiên Đế này từng ở Hồng Hoang thiên đình chỉ đứng dưới Dịch Thiên Tôn, chung quy khó thoát khỏi cái chết, mất mạng tại chỗ.
Trước khi chết, hắn dốc sức chinh chiến, liều mạng giãy dụa, thẳng đến khi chết đi, vẫn chưa từng oán trách cùng dừng tay.
Có thể nói, là thật sự chết trận!
Hổ chết không ngã, cái chết của Sở Sơn Khách, không làm thất vọng uy danh một đời lúc còn sống của hắn.
Chết quyết tuyệt mà bi tráng.
Ẩn thế giả âm thầm xem cuộc chiến, cũng không khỏi động dung, tâm tình phức tạp.
Trên đại đạo định sinh tử, kẻ làm người ta kính trọng nhất, tự nhiên là hạng người kiên định, chịu chết mà chiến.
Dù là Tô Dịch, cũng nhịn không được cảm khái một câu: “Người này tuy là phản đồ bên cạnh Dịch Thiên Tôn, nhưng cũng kiên cường.”
Chưa từng cúi đầu thỏa hiệp, chưa từng thấp kém xin tha.
Đại địch như vậy, tự nhiên xứng với hai chữ “kiên cường”.
Chẳng qua, vẫn có chuyện ngoài ý muốn xảy ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận