Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên ( Bản Dịch Chuẩn Full)

Chương 363: Xích nghê (2)

Chương 363: Xích nghê (2)
Hôm nay khi ở trong hẻm núi kia gặp được Tô Dịch, hắn đã phát hiện đối phương nhìn như chỉ tu vi Tụ Khí cảnh, thực ra chiến lực mạnh mẽ, khiến hắn tông sư bực này cũng cảm thấy kinh hãi.
Nhưng hắn đánh vỡ đầu cũng không ngờ, mạnh như Văn lão nhân vật bực này, cũng sẽ không minh bạch chết đi như vậy.
Cái này cũng càng thêm phụ trợ thủ đoạn của Tô Dịch khủng bố.
"Công tử, ngươi thế này tương đương hoàn toàn xé rách da mặt với Du gia đó."
Kiều Lãnh thở dài, nỗi lòng phức tạp.
Hắn đối với Tô Dịch ôm lòng cảm kích, nhưng không thể phủ nhận là, ở vừa rồi lúc bái phỏng Tô Dịch, mắt thấy Tô Dịch thái độ cường thế, khiến trong lòng hắn cũng rất không thoải mái.
Mà bây giờ, hắn mới khắc sâu ý thức được, vì sao Tô Dịch dám cường thế như vậy.
Nhưng hắn tương tự cũng rõ, theo Văn lão chết, Du gia chi chủ Du Bạch Đình nhất định không có khả năng bỏ qua ở đây!
"Du gia cái gì, một tông tộc võ đạo trong thế tục mà thôi, không biết cảm ơn, ngược lại hoài nghi Tô mỗ rắp tâm hại người, quả thực là không biết sống chết."
Tô Dịch lạnh nhạt nói,"Ngươi đã không tính báo thù cho người chết này, trở về nói cho tộc trưởng của các ngươi, Tô mỗ ta đêm nay ở đây chờ, hắn nếu muốn báo thù, cứ đến là được."
Kiều Lãnh hít sâu một hơi, ánh mắt phức tạp nói: "Công tử, thứ Kiều mỗ cả gan, có thể hỏi một câu hay không, ngài lần này hành động, sau lưng có lục hoàng tử bày mưu đặt kế hay không?"
Tô Dịch không khỏi cười lên, nói: "Như thế nào, cho tới bây giờ ngươi còn cho rằng, Chu Tri Ly là chỗ dựa của ta?"
Kiều Lãnh cay đắng nói: "Nếu không phải như thế, Kiều mỗ thật sự nghĩ không ra, vì sao công tử phải làm như vậy, dù sao đi đối đầu với Du gia, đối với ngài trăm hại mà không một lợi."
"Vì sao phải làm như vậy..."
Bên môi Tô Dịch nổi lên một mảng độ cong lạnh buốt,"Ta thuận tay cứu các ngươi một mạng, từ đầu đến cuối không tính để các ngươi mang ơn, các ngươi lại coi ta là bụng dạ khó lường, còn ở đêm nay đến cảnh cáo cùng gõ ta. Ngươi cho rằng, dưới loại tình huống này Tô mỗ ta còn phải nén giận, cúi đầu trước các ngươi?"
Kiều Lãnh vội vàng lắc đầu,"Kiều mỗ tuyệt đối không dám nghĩ như vậy."
"Ngươi nếu nghĩ như vậy, cũng giống với hắn sớm là người chết rồi."
Tô Dịch vươn người đứng dậy, nói,"Mang lời của ta từ đầu tới cuối nói cho người Du gia, bọn họ đêm nay nếu không đến, về sau ta khi nào mất hứng, không ngại đi Du gia các ngươi một chuyến." Nói xong, đã đủng đỉnh ra khỏi phòng,"Nhớ kỹ mang những món quà này về."
Vẻ mặt Kiều Lãnh biến ảo không ngừng, cuối cùng như suy sụp lắc lắc đầu, bắt đầu bận rộn.
Hắn đầu tiên là thu thập thi thể Văn lão, sau đó cầm theo một chồng quà kia trên bàn vội vàng mà đi. ...
Về phòng, Trà Cẩm đang dùng linh dược nghiền nát cho con thú nhỏ kia ăn, trên khuôn mặt trong trẻo xinh đẹp tràn đầy dịu dàng.
Tiểu gia hỏa ăn ngon lành, thỉnh thoảng vươn đầu lưỡi màu hồng liếm ngón tay Trà Cẩm một cái, làm nàng mím môi cười khẽ không thôi.
"Công tử, giải quyết xong việc rồi?"
Nhìn thấy Tô Dịch, Trà Cẩm vội vàng thu liễm nụ cười, đứng dậy chào.
"Chưa."
Tô Dịch thuận miệng nói,"Vốn ta không tính bảo bọn họ báo ân, nhưng bọn họ lại ngược lại lấy oán trả ơn, đã như vậy, ân tình bọn họ nợ ta, sớm hay muộn phải trả."
"Lấy oán trả ơn..."
Đôi mắt đẹp của Trà Cẩm hiện lên một tia tức giận,"Khẳng định là thiếu nữ tự cho là đúng kia gây thị phi."
Tô Dịch cầm lấy bầu rượu trên bàn, rót cho bản thân một chén, uống một hơi cạn sạch, nói: "Những thứ này đều đã không quan trọng."
Hắn nhớ tới một sự kiện, từ trong tay áo lấy ra một con rắn nhỏ màu đỏ, đưa cho Trà Cẩm,"Để tiểu gia hỏa này ăn, đây là đại bổ vật khó được."
Trà Cẩm ngẩn ngơ.
Còn chưa chờ nàng phản ứng, Xích Diễm Bích Tình Thú nhỏ liền 'vù' từ trong lòng nàng lao lên, ngoạm ngay lấy con rắn nhỏ màu đỏ kia, sau đó 'bịch' một tiếng đập xuống đất.
Nhưng nó hoàn toàn không để ý, nằm úp sấp ở trên mặt đất hưởng dụng ngon lành bữa ăn ngon độc đáo này, ăn tức mức mồm đầy vết máu.
Trà Cẩm cau cái mũi, nói: "Vật nhỏ đáng yêu như vậy, sao có thể ăn loại tanh máu ghê tởm này chứ."
"Đáng yêu?"
Tô Dịch cười,"Về sau nó nếu có năng lực, sớm hay muộn sẽ trưởng thành làm một đại yêu vương, nếu ngay cả thứ đồ chơi nhỏ này cũng không ăn được, còn có thể gọi là yêu vương?"
Trà Cẩm đảo mắt, nói: "Công tử, ngài muốn đặt cho nó cái tên hay không?"
Thật ra, nàng sớm đã nghĩ rất nhiều tên, nhưng lại không dám tự tiện làm chủ.
Quả nhiên, vừa nghe được đặt tên loại việc nhỏ này, Tô Dịch cũng lười tự hỏi, trực tiếp phất tay nói: "Ngươi xem rồi làm là được."
Trà Cẩm vui vẻ, nói: "Công tử, tiểu gia hỏa là hậu duệ của Xích Diễm Bích Tình Thú, theo ngài nói, trong cơ thể nó còn rất có thể có chân huyết Toan Nghê, theo ta thấy, dứt khoát gọi 'Xích Nghê' như thế nào?"
Tô Dịch không hề nghĩ ngợi nói: "Được."
Trong lòng Trà Cẩm nhất thời đạt được vô cùng thỏa mãn, mặt mày hớn hở.
Đây vẫn là lần đầu tiên từ khi nàng trở thành thị nữ tới nay, khi có chủ ý, được Tô Dịch tán thành, ý nghĩa tự nhiên không phải tầm thường có thể sánh bằng.
"Đêm nay ngươi ngủ trên giường."
Tô Dịch bất thình lình nói.
"A?"
Khuôn mặt xinh đẹp của Trà Cẩm đỏ lên, chân tay luống cuống, hồi lâu sau mới nghiến răng, nói,"Công tử, thiếp thân... Thiếp thân có thể từ chối không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận