Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên ( Bản Dịch Chuẩn Full)

Chương 301: Để Tô Huyền Quân ta giết người gánh nồi? (1)

Chương 301: Để Tô Huyền Quân ta giết người gánh nồi? (1)
Tượng thúc là một trong các cao thủ đứng đầu dưới trướng nhị hoàng tử, hơn mười năm trước đã thành danh, thủ đoạn "Hỏa Lôi kiếm thuật" từng làm chấn động các phương, giành được tông sư cùng thế hệ khen hay!
Như một kiếm giờ khắc này, tùy ý một đòn, đã bày ra phong thái vô thượng của một vị kiếm đạo tông sư!
Lại thấy Tô Dịch không né không tránh, tay phải vươn ra gạt.
Nhìn như nhẹ nhàng bâng quơ, lại có huyền diệu rẽ mây nhìn trời.
Một dải lụa kiếm khí nhanh chóng đâm tới, nhất thời chếch ra ngoài ba phân.
Ừm?
Con ngươi Tượng thúc co rút lại.
Kinh nghiệm chiến đấu của hắn phong phú cỡ nào, ngay lập tức biến ảo kiếm thế, kiếm thế lúc trước như là tia chớp lướt qua không gian.
Vậy kiếm thế giờ phút này chính là núi non trùng điệp, chắn ngang trời đất, cho người ta cảm giác không thể hóa giải, không thể lay động!
Tay phải Tô Dịch vươn ra chưa có bất cứ biến hóa nào, chỉ có đầu ngón tay trắng nõn kia chợt tản mát ra hào quang lấp lánh chói mắt.
Keng! !
Khi đầu ngón tay va chạm với Ánh Tử kiếm, nhất thời vang lên tiếng vang lớn như trống chiều chuông sớm.
Kiếm thế không thể hóa giải như núi non trùng điệp kia, tựa như tầng tầng bọt nước, bị lực lượng một chỉ này đâm phá, chợt tan vỡ tiêu tán.
Ngay sau đó, đầu ngón tay Tô Dịch nhẹ nhàng lướt một cái ở cổ tay phải Tượng thúc.
Phốc!
Rõ ràng là một cái phất nhẹ mưa thuận gió hoà, giờ phút này lại giống như đao sắc bén vô cùng, dễ dàng chặt đứt cổ tay phải Tượng thúc.
Bàn tay phải hắn tính cả Ánh Tử kiếm bay đi rơi xuống đất, cổ tay cụt trơn nhẵn như gương, máu phun như suối.
Tượng thúc bị đau, kinh hãi mất vía.
Một chiêu vươn tay nhẹ nhàng bâng quơ, lại có uy thế rẽ mây nhìn trời, phá núi non trùng điệp, càng nháy mắt chém đứt cổ tay phải mình! !
Kẻ này sao có thể khủng bố như thế?
Gần như xuất phát từ bản năng, Tượng thúc vừa muốn lắc mình bạo lui.
Ngay lúc này, giọng nói lạnh nhạt kia của Tô Dịch vang lên:
"Chiêu thứ hai."
Tay phải hắn đột nhiên bắt ấn trên không, ấn hờ xuống.
Như thần nhân một tay chuyển núi cao, muốn trấn cửu uyên!
Ầm!
Không khí phụ cận nổ tung, như không chịu nổi.
Chỉ thấy chưởng ấn Tô Dịch lấp lánh như thực chất, theo ấn xuống, Tượng thúc cho dù dốc hết toàn lực liều mạng đối kháng, nhưng lại chỉ trong nháy mắt, đã bị áp bách ầm ầm quỳ xuống đất, hai đầu gối đập mặt sàn rạn nứt, phát ra tiếng vỡ vụn rắc rắc.
Quá nhanh rồi, một đòn này cũng quá mức bá đạo rồi, tựa như vỗ một phát ở trên thân ruồi bọ, lực lượng trấn áp cỡ đó, hoàn toàn chính là bẻ gãy nghiền nát.
"Cái này..."
Tượng thúc trợn mắt muốn nứt, kinh hãi mất vía.
Trà Cẩm nơi xa giờ phút này cũng như từ trong kinh hãi cùng ngơ ngẩn tỉnh táo lại, trong miệng phát ra tiếng thét chói tai: "Đừng ——!"
Tô Dịch lại ngoảnh mặt làm ngơ, dựng tay như đao, nhẹ nhàng cắt một cái.
Đầu của Tượng thúc bay lên không trung.
Từ đầu đến cuối, hắn thậm chí không kịp phản ứng, càng đừng nói tới phản kháng.
Sắp chết, trên khuôn mặt kia cũng tràn ngập hoảng sợ cùng khó có thể tin.
Bên tai, giống như hãy còn quanh quẩn đoạn lời kia của Tô Dịch vừa rồi:
"Nghe rõ đây, trong vòng ba chiêu, nhất định chặt cổ tay phải ngươi, ép ngươi quỳ xuống đất, lấy đầu của ngươi!"
Ba chiêu, dứt khoát lưu loát!
Nhìn thi thể không đầu kia của Tượng thúc nằm trong vũng máu, Trà Cẩm trợn to đôi mắt đẹp, vẻ mặt hoảng hốt.
"Đường đường 'Lôi Hỏa Kiếm' Nam Văn Tượng thế mà cứ như vậy chết rồi..."
Trà Cẩm lẩm bẩm.
Ở trước mặt lực lượng như thần đó của Tô Dịch, cái gì ngập trời quyền thế, bối cảnh kinh người, giống như đều thành trò cười.
Đối mặt một đại cường giả cười nói giết người, coi người ta như con kiến như vậy, ai có thể không run sợ?
"Đây mới gọi là rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt."
Tô Dịch phủi phủi quần áo, chắp tay sau lưng, ánh mắt lạnh nhạt nhìn về phía Trà Cẩm,"Ngươi cảm thấy thế nào?"
"Tô công tử, ngươi làm như vậy, trăm hại không một lợi."
Trà Cẩm thở dài một tiếng,"Ở trong mắt ngươi, Nam Văn Tượng kiếm đạo tông sư bực này có lẽ căn bản không đáng nhắc tới, có thể tùy tay diệt."
"Nhưng đừng quên, đứng sau lưng hắn là nhị hoàng tử, là đại nhân vật có hi vọng leo lên ngôi vị hoàng đế nhất trong hoàng thất Đại Chu, đối địch với hắn, không thua gì là địch với một nửa Đại Chu."
Nói xong, ánh mắt nàng nhìn về phía Tô Dịch, lại giật mình phát hiện, ở trong con ngươi Tô Dịch, chỉ nhìn thấy tràn ngập lạnh nhạt.
Đó là ánh mắt coi vạn vật như con kiến, không biết đã giết bao nhiêu người, mới có tâm cảnh như vậy.
"Đừng giả bộ nữa."
Tô Dịch đột nhiên cười lạnh,"Cái chết của tên ngu xuẩn này, ngươi chỉ sợ phải gánh vác hơn phân nửa trách nhiệm, nếu ta đoán không sai, ngươi lần này chủ động tới chơi, căn bản không phải vì mời chào ta, mà là vì mượn tay của ta giết chết người này, đúng không?"
Trà Cẩm sửng sốt, ánh mắt ngơ ngẩn nói: "Công tử sao lại nói vậy?"
Tô Dịch cười cười, cúi người nhặt lên Ánh Tử kiếm trong vũng máu, sải bước đi về phía Trà Cẩm.
"Tô công tử, ngươi..."
Trà Cẩm biến sắc, nhưng không chờ nàng nói xong, Tô Dịch đã tùy tay chém tới một kiếm.
Xẹt!
Bóng kiếm như điện, nhanh đến không thể tưởng tượng.
Đổi là Nam Văn Tượng chưa chết, sợ cũng ngăn không được một kiếm này.
Lại thấy ở sâu trong đôi mắt đẹp của Trà Cẩm nổi lên một mảng hào quang yêu dị, thân thể mềm mại của nàng bất chợt hóa thành một tàn ảnh, trong đường tơ kẽ tóc tránh đi một kiếm này, lui đến cách năm trượng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận