Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên ( Bản Dịch Chuẩn Full)

Chương 1346: Thánh anh (2)

Chương 1346: Thánh anh (2)
Hắn càng nói càng kích động, nói: "Đây chính là cơ hội người khác muốn mà không thể có, nếu là bỏ lỡ, đời này chắc chắn sẽ hối hận không kịp!"
Khuôn mặt Thanh Khâm tái nhợt, đôi tay như bạch ngọc lặng yên siết chặt, cười thê thảm, nói: "Sư tôn, trong lòng con luôn coi người như phụ thân để đối đãi, nhưng người... Lại muốn con đi làm thiếp cho một lão quái vật hiếu sát như cuồng..."
Nàng hít sâu một hơi, lẩm bẩm: "Con bây giờ rất hối hận, hối hận lúc trước không lựa chọn ở lại bên người Tô Dịch làm thị nữ, nếu như vậy, có lẽ sẽ không xảy ra chuyện bây giờ bực này."
"Tô Dịch?"
Hỏa Tùng Chân Nhân giật mình, sau đó cười lạnh nói: "Không nói đến Tô Dịch kẻ này sớm không ở Đại Chu, dù là hắn thật sự ở đây, lấy sức một mình hắn, ở dưới lực lượng của Thiên Ngục Ma Đình, cũng không khác gì bọ ngựa đấu xe!"
Dừng một chút, hắn nói: "Huống chi, một đoạn thời gian gần đây, lực lượng Thiên Ngục Ma Đình đều đang bắt người có liên quan với Tô Dịch khắp nơi, Thanh Khâm ngươi lúc trước nếu thực làm thị nữ của hắn, giờ này ngày này sao có thể có kết cục tốt đẹp gì?"
Thanh Khâm nhếch khóe môi, lộ ra một sự quật cường, nói: "Chính bởi vì Tô Dịch không có mặt, bọn chúng mới dám không kiêng nể gì như vậy, nếu Thiên Ngục Ma Đình bọn chúng thật sự đủ mạnh, nào cần ra tay đối với người bên cạnh Tô Dịch?"
Rầm!
Hỏa Tùng Chân Nhân hung hăng vỗ bàn, lạnh lùng nói: "Thanh Khâm, chớ ngây thơ nữa! Ngươi có biết, nếu ngươi không đáp ứng đi làm thiếp cho Mã hộ pháp, kết cục sẽ thê thảm bao nhiêu hay không?"
Khuôn mặt Thanh Khâm trắng bệch, ánh mắt kiên định nói: "Con dù có chết, cũng sẽ không ủy thân cho một lão già thối không chuyện ác nào không làm!"
"Ngươi..."
Hỏa Tùng Chân Nhân tức giận đến mức nổi trận lôi đình.
Lúc này, một giọng nói khàn khàn đột nhiên vang lên: "Hỏa Tùng, Mã Thành Không ta không thích ép buộc."
Theo thanh âm, một ông lão gầy gò tóc tai rối bời đẩy cửa đi vào.
Mặt lão đầy khe rãnh, con ngươi màu vàng nâu, để râu chữ Bát, bóng người còng, cả người tỏa ra khí tức âm trầm khiếp người.
"Mã đại nhân, ngài sao lại đến đây?"
Hỏa Tùng Chân Nhân lúc trước còn mặt đầy vẻ giận dữ, giờ phút này lại đứng bật dậy, cười đi lên đón, cúi đầu khom lưng, tràn đầy sự nịnh nọt.
Thanh Khâm thấy trong mắt, trong lòng dâng lên chán ghét cùng thất vọng nói không nên lời, đây... Chính là sư tôn mình coi như phụ thân! ?
Ông lão gầy gò Mã Thành Không liếc Hỏa Tùng Chân Nhân một cái, nói: "Phế vật vô dụng, đi ra ngoài."
Cả người Hỏa Tùng Chân Nhân run lên, cúi đầu nói: "Mã đại nhân, cho tiểu nhân một ít thời gian nữa, khẳng định sẽ khuyên bảo Thanh Khâm gật đầu..."
Bốp!
Mã Thành Không đánh một cái tát lên trên mặt Hỏa Tùng Chân Nhân, đánh cho người sau đặt mông ngã ngồi xuống đất, má sưng đỏ, tóc tai bù xù.
Sau đó, con mắt vàng nâu của Mã Thành Không nhìn về phía Thanh Khâm, trên khuôn mặt già nua nếp nhăn dày đặc hiện ra một nụ cười dâm tà tham lam như đói khát, nói: "Lão phu đã hết kiên nhẫn, hoa khai kham chiết trực tu chiết*, không nghe lời? Vậy lão phu khiến ả ngoan ngoãn nghe lời ở trên giường!"
* trích từ bài thơ Kim Lũ Y - áo kim tuyến của Đỗ Thu Nương
Khuyến quân mạc tích kim lũ y,
Khuyến quân tích thủ thiếu niên thì.
Hoa khai kham chiết trực tu chiết,
Mạc đãi vô hoa không chiết chi.
Chiếc áo thêu vàng, anh chớ tiếc,
Khuyên anh hãy tiếc thuở xuân xanh.
Hoa vừa lúc bẻ thì ta bẻ,
Chớ để hoa rơi chỉ bẻ cành.
Thanh Khâm rùng mình, ý thức được lão già thối tướng mạo xấu xí này muốn dùng sức rồi!
Hỏa Tùng Chân Nhân khẩn trương, nói: "Thanh Khâm, còn thất thần làm gì, mau đáp ứng đi!"
Ầm!
Mã Thành Không một cước đá Hỏa Tùng Chân Nhân bay ra khỏi phòng,"Đừng ở chỗ này chướng mắt, quấy nhiễu hứng thú của lão tử!"
Nói xong, lão cất bước đi về phía Thanh Khâm, cười tủm tỉm nói: "Đừng khẩn trương, lão phu cam đoan đợi lát nữa ngươi sẽ hưởng thụ được mùi vị vui thích chưa bao giờ có, cái đó so với làm thần tiên mỹ diệu hơn nhiều. Trước kia, một ít tiểu mỹ nhân quật cường giống ngươi, ở sau khi nếm được ngon ngọt, khi nhìn thấy lão phu, ánh mắt đó đều hận không thể nuốt lão phu vào bụng, ha ha ha..."
Lời nói đáng khinh hạ lưu kia, phối với khuôn mặt xấu xí đó của lão, khiến Thanh Khâm khó đè nén được kinh hoảng cùng tuyệt vọng trong lòng nữa.
Nàng nắm chặt đoản kiếm sớm giấu ở trong tay áo, nâng tay cắt về phía cổ mình.
Keng!
Một tiếng vang thanh thúy cất lên, đoản kiếm bay đi.
Cổ tay Thanh Khâm đau đớn.
Lại nhìn Mã Thành Không, đã gần trong gang tấc, ánh mắt nóng rực, nói: "Trước khi đạt được ngươi, lão phu sao có thể trơ mắt nhìn ngươi chết?"
Trên khuôn mặt xinh đẹp tuyệt diễm đó của Thanh Khâm không khỏi hiện lên một sự tuyệt vọng.
Mà nhìn thấy bộ dáng bất lực bàng hoàng đó của mỹ nhân, Mã Thành Không lại càng thêm phấn khởi, tà hỏa trong cơ thể bùng nổ, đang chuẩn bị có hành động.
Ngay lúc này ——
"Đại Chu Tô Dịch, tiến đến bái sơn!"
Từng chữ một, giống như tiếng chuông lớn, chợt vang vọng, chấn động tòa lầu các này cũng rung lên một cái, đồ trang trí trên bàn rung lắc.
Cả người Mã Thành Không run lên, rõ ràng bị kinh động, tà hỏa tràn ngập hóa thành hư ảo, khuôn mặt già nua nếp nhăn dày đặc kia lập tức trở nên âm trầm.
Tô Dịch! ?
Chẳng lẽ đó là vật nhỏ kia Sở trưởng lão nói?
Mã Thành Không kinh nghi bất định.
Tô Dịch!
Thanh Khâm vốn tuyệt vọng, khi nghe thấy một thanh âm quen thuộc này, một đôi mắt chợt nổi lên một tia hào quang, tâm thần u ám đó, giống như được chiếu vào một chùm ánh sáng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận