Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên ( Bản Dịch Chuẩn Full)

Chương 235: Thế gian phong tình không để mỹ nhân đỏ mặt (2)

Chương 235: Thế gian phong tình không để mỹ nhân đỏ mặt (2)
"Vừa rồi là ta lỗ mãng với Tô công tử, lần này để ta lấy công chuộc tội đi."
Nói xong, Viên Lạc Vũ đã sải bước đi về phía trung niên áo bào trắng.
Bóng người hắn cao lớn ngang tàng, tuy còn trẻ, nhưng khí thế trên người cực bức người.
Trung niên áo bào trắng khẽ biến sắc, lạnh lùng nói: "Ngươi chính là hung thủ đó? Ai... Đừng qua đây nữa, chúng ta..."
Bốp!
Còn chưa dứt lời, trên mặt đã bị Viên Lạc Vũ hung hăng tát một cái, đánh cho hắn kêu toáng lên một tiếng thảm thiết, ngồi bệt xuống đất, nổ đom đóm mắt, một bên má cũng sụp xuống.
Bang chúng khác của Hắc Hổ bang bị dọa giật mình, nhao nhao lấy ra binh khí, trong lòng sợ hãi.
Bọn họ đều nghe nói sự kiện tanh máu buổi tối ngày đó xảy ra ở trong bang, biết hung thủ kia tàn nhẫn đáng sợ cỡ nào.
Giờ phút này đối mặt Viên Lạc Vũ khí thế hùng hổ, sao có thể không sợ?
Hoàng Càn Tuấn thì không khỏi kinh ngạc than thở, ca ca của Viên cô nương thực sự hung mãnh nha! Ương ngạnh kiêu ngạo vậy, hoàn toàn không kém gì mình năm đó!
Phong Hiểu Phong, Phong Hiểu Nhiên, A Phi nơi xa đều không khỏi ngẩn ngơ.
Viên Lạc Hề đỏ mặt, nói khẽ với Tô Dịch: "Tô tiên sinh, ca ca ta hắn..."
Tô Dịch xua tay nói: "Biết sai có thể sửa, đáng quý khó được."
Viên Lạc Hề nhất thời thở phào, nàng quả thật lo lắng ca ca để lại ấn tượng không tốt cho Tô Dịch.
"Chịu lần giáo huấn này, xem nhị ca về sau còn dám hung dữ với ta hay không."
Viên Lạc Hề khẽ nhếch bờ môi hồng, âm thầm đắc ý.
Rắc! Rắc!
Chỉ thấy Viên Lạc Vũ một chân giẫm lên một thanh quạt gấp viết "Ngũ Thiên Hạo" kia, cây quạt gấp này nhất thời vặn vẹo thành một cục.
Thấy một màn như vậy, các bang chúng Hắc Hổ bang kia đều không khỏi hít thật sâu, trợn tròn mắt.
Gã này ăn gan hùm mật báo sao?
Đây chính là quạt gấp của Ngũ lão gia tử!
Trung niên áo bào trắng kia đang ngồi bệt dưới đất nhe răng trợn mắt thống khổ rên rỉ thấy vậy, sợ tới mức cũng mặc kệ trên mặt đau đớn, nhảy bật dậy, kích động hét lớn: "Nếu để Ngũ lão gia tử biết, các ngươi đều phải xong đời!"
Bốp!
Viên Lạc Vũ trở tay vung một cái tát, đánh cho má bên phải trung niên áo bào trắng cũng sụp xuống, cả người hung hăng nện ở trên bức tường đối diện, vỡ đầu chảy máu.
Sau đó, Viên Lạc Vũ mặt không biểu cảm nói: "Cầm cây quạt rách này, trở về nói cho gã tên Ngũ cái gì Thiên Hạo kia, trong một khắc đồng hồ, hắn nếu không quỳ ở đây, Viên Lạc Vũ ta tự mình dẫn người đi tịch thu tài sản giết cả nhà hắn!"
Đám Hắc Hổ bang chúng kia nhất thời tan tác, sợ tới mức tè ra quần.
Đáng thương trung niên áo bào trắng kia, thế mà không có ai đi đỡ hắn, đến cuối cùng mạnh mẽ dựa vào nghị lực ương ngạnh của mình nơm nớp lo sợ đứng dậy, thất tha thất thểu chạy đi xa xa, cực kỳ thê thảm.
"Viên ca, mãnh!"
Hoàng Càn Tuấn dựng ngón tay cái, tán thưởng từ đáy lòng.
Đi tịch thu tài sản giết cả nhà một đại lão hắc đạo, quá bá đạo, đây mới là tác phong đại thiếu gia ăn chơi đích thực!
Viên Lạc Vũ khiêm tốn phất tay: "So với phong thải của Tô công tử, hoàn toàn không dám so sánh."
Mọi người thấy vậy, đều không khỏi cười lên.
Tô Dịch thì trở về trong đình tránh nắng, lười biếng nằm ở trên ghế mây.
Có đôi khi đứng, cũng có chút mệt...
Phong Hiểu Nhiên vội vàng cầm lấy bầu rượu trên bàn, rót đầy rượu cho Tô Dịch, dùng tay ngọc mảnh khảnh đưa cho Tô Dịch, cười ngọt ngào: "Tô Dịch ca ca, uống rượu."
Tô Dịch tiếp nhận uống một hơi cạn sạch.
Phong Hiểu Nhiên tay chân lanh lẹ lại rót đầy.
Một người rót rượu một người uống rượu, ai cũng không câu nệ khách khí, tự nhiên mà vậy.
Thừa dịp lúc này, Viên Lạc Vũ đi lên phía trước, nhỏ giọng hỏi muội muội: "Cũng đến lúc này rồi, muội cũng nên nói một chút với ta chuyện vị Tô công tử này chứ?"
Viên Lạc Hề hơi chần chờ, có chút không nỡ chia sẻ bí mật này.
Nhưng nghĩ đến mấy năm nay ca ca luôn đối với mình quan tâm có thừa, cuối cùng trong lòng vẫn mềm nhũn, thấp giọng mang lúc trước ở thành Quảng Lăng kết bạn Tô Dịch như thế nào đều nói hết ra.
Trong quá trình này, vẻ mặt Viên Lạc Vũ không ngừng biến ảo, tâm tình cũng từng chút một khó có thể bình ổn.
Trong đêm mưa chém giết Lục âm Tuyệt Thi?
Ở trên lâu thuyền kiếm trảm tông sư?
Ngay cả lục hoàng tử cũng bái phục phong thái của hắn?
Khi nghe xong những sự tích này, Viên Lạc Vũ cũng không khỏi hít thật sâu, lòng tràn đầy rung động.
Viên Lạc Hề đắc ý nói: "Ca ca, muội không lừa huynh chứ, huynh vừa rồi thua ở dưới tay Tô tiên sinh, có thể xưng là tuy bại mà vinh!"
Sau đó, cái trán trơn bóng của nàng đã bị gõ một cái, nàng đau tới mức nhe răng trợn mắt.
Chỉ thấy Viên Lạc Vũ vẻ mặt không tốt nói: "Ta cuối cùng coi như biết, vừa rồi muội là cố ý muốn nhìn ta xấu mặt!"
Viên Lạc Hề nhất thời ngượng ngùng cúi đầu.
Cách đó không xa, Trình Vật Dũng nhìn hai huynh muội đấu võ mồm, không khỏi mỉm cười.
Từ đầu đến cuối, căn bản là không có ai để ý vừa rồi Hắc Hổ bang kia khiêu khích cùng uy hiếp... ...
Ngõ Ngọc Xuân.
Khi nhìn thấy bang chủ Lữ Thuyên vẫn chờ ở đó, trung niên áo bào trắng cũng thiếu chút nữa khóc ra, kêu rên: "Bang chủ, bọn họ khinh người quá đáng! Ngay cả Ngũ lão gia tử cũng không để vào mắt, ngay cả quạt gấp của Ngũ lão gia tử cũng bị giẫm lên hủy diệt rồi..."
Khi hắn nói xong, lại kinh ngạc phát hiện, bang chủ Lữ Thuyên thế mà lại đang cười!
Ý cười trên mặt càng lúc càng đậm, đến cuối cùng thế mà cũng nhịn không được hự hự cười ra tiếng, một bộ dáng mừng rỡ như điên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận