Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên ( Bản Dịch Chuẩn Full)

Chương 7746: Địa phủ gặp lại (1)

Chương 7746: Địa phủ gặp lại (1)
Tô Dịch nhìn qua, tòa tháp đá kia tựa như danh thắng cổ tích, đang có rất nhiều phàm phu thế tục tham quan, không ít người còn ở trước đỉnh lô trước tháp đá dâng hương cầu nguyện, hương khói tràn ngập, sương khói từng đợt, rất náo nhiệt.
Mà ở trên vị trí âm gian chỗ tháp đá, là một mảng hoang dã sương mù tối tăm bao phủ.
Trên hoang dã khắp nơi bao trùm trong bóng đêm, sương mù như vạn cổ không tan, bao phủ ở đó.
Chỉ có một con đường thiêu đốt lửa đỏ xỏ xuyên qua trong hoang dã, xua tan bóng tối trên đường, kéo dài mãi về phía chỗ sâu nhất của sương mù.
Nhìn kỹ, trên con đường như thiêu đốt kia, thực ra là vô số Hoa Bỉ Ngạn lay động, những bông hoa đó như ngọn lửa thiêu đốt, ở trong hoang dã vô tận tối tăm kia trải ra một con đường. 
Cũng chiếu sáng con đường này! 
“Nơi này là ‘Hỏa Chiếu Tháp’ một trong mười hai bí địa, một con đường kia nằm ở âm gian, tên gọi ‘Hỏa Chiếu Lộ’, vong hồn đặt chân trong đó, có thể tẩy rửa một thân nghiệp quả, độ ách hóa tai, cuối cùng được giải thoát.” 
Nam tử trung niên nhẹ nhàng giới thiệu. 
Khi nói chuyện, trên hoang dã tối tăm chỗ Hỏa Chiếu Lộ kia đột nhiên có thêm một bóng người. 
Đó là một nam tử cao lớn khuôn mặt âm trầm, râu tóc hỗn độn, khung xương thô to, tay cầm một cây bạch cốt đoản kích. 
Hắn mặt không biểu cảm nói: “Thần Long, không cần nói lời thừa, để hắn đến đánh với ta một trận, ta thua, tùy ý xử trí, hắn thua, thì để ta tới siêu độ cho hắn!” 
Nam tử trung niên nheo mắt, ho khan một tiếng, nhắc nhở: “Dậu Kê đã thua, ngươi cũng muốn bước vào vết xe đổ của Dậu Kê?” 
Nói xong, hắn giới thiệu cho Tô Dịch: “Hắn là ‘Ngọ Mã’, nắm giữ lực lượng hỏa chiếu, tính tình ngay thẳng nhất, nói năng không kiêng kỵ, mong các hạ đừng trách.” 
Tô Dịch đang đánh giá Hỏa Chiếu Lộ kia, thuận miệng nói: “Lão mã thức đồ (ngựa già biết đường), để hắn trấn thủ ở đây, trái lại có chút thú vị.” 
Nam tử cao lớn giơ lên bạch cốt đoản kích trong tay, chỉ Tô Dịch, “Nghe nói ngươi nắm giữ luân hồi, có thể để ta mở rộng tầm mắt hay không?” 
“Có gì không thể?” 
Tô Dịch cười đáp ứng. 
Hắn nhìn ra, một cái Hỏa Chiếu Lộ này tuy cũng chỉ là một ít khí tức lưu lại ngưng tụ, nhưng lại độc đáo, thế mà dung hợp không chỉ một loại khí tức cùng một nhịp thở với luân hồi, có điểm đáng khen. 
Trong lòng nam tử trung niên lại rùng mình, vội vàng nói: “Còn xin các hạ lưu tình, hy vọng đừng giống như lần trước, làm hỏng nơi đây.” 
Còn chưa chờ Tô Dịch tỏ thái độ, nam tử cao lớn Ngọ Mã đã lạnh lùng nói: “Lưu tình cái gì! Ở Vãng Sinh quốc, ta còn không biết chữ ‘chết’ là viết như thế nào!” 
Khóe môi nam tử trung niên giật giật một phen. 
Câu này, tỏ ra rất ngu xuẩn. 
Nhưng không thể không nói, vô luận là bọn họ các Địa quan này, hay là các sứ giả tiếp dẫn kia, quả thực đều không sợ chết, cũng chưa từng lo lắng sẽ thật sự chết đi. 
Bởi vì nơi này là Vãng Sinh quốc, sinh và tử từ trước tới giờ đều không có giới hạn thật sự, cho dù đã chết, cũng có thể được cứu trở về. 
Hiển nhiên, Ngọ Mã chính là cho rằng như thế, mới không hề sợ hãi như thế. 
“Xem ra, ta nếu nương tay, ngược lại là không tôn trọng đối với vị ‘Ngọ Mã’ đạo hữu này.” 
Tô Dịch cười một tiếng, trong một bước, đã tới trên khu hoang dã sương mù tối tăm bao phủ kia, đứng ở phía trước một con đường hỏa chiếu kia do vô số lửa đỏ Hoa Bỉ Ngạn trải thành. 
Ánh lửa dâng trào, ở trong bóng đêm này chiếu bóng người tuấn tú của Tô Dịch lập lòe một phen. 
Mà Ngọ Mã căn bản không có bất cứ lời thừa thãi nào, bỗng nhiên từ nơi xa đạp phá không gian, vung bạch cốt đoản kích, hướng về Tô Dịch hung hăng bổ tới. 
Tô Dịch đứng ở nơi đó chưa nhúc nhích, mặc cho một cây bạch cốt đoản kích kia mang theo lửa thần ngập trời chém lên người. 
Ầm! 
Tiếng va chạm nặng nề truyền ra ở trên hoang dã tối tăm này. 
Lửa thần hóa thành vô số đốm lửa văng tung tóe. 
Tô Dịch thì không mất một cọng tóc, áo bào cũng chưa từng tổn hại. 
Ngọ Mã đột nhiên biến sắc. 
Hắn nắm giữ lực lượng hỏa chiếu, đủ có thể trong nháy mắt đốt thủy tổ thành tro tàn, bá đạo mãnh liệt vô cùng, sao có thể ngờ được, dưới một đòn này lại như kiến càng lay cổ thụ? 
Ngọ Mã lập tức ý thức được không ổn. 
Nhưng ngay sau đó, một hành động của Tô Dịch, đã khiến hắn vui mừng quá đỗi. 
Lại thấy Tô Dịch thế mà hoàn toàn không để ý tới hắn, việc mình mình làm đi lên một con đường hỏa chiếu nở đầy hoa bỉ ngạn kia! 
Mà phải biết, đây là chỗ bổn nguyên của lực lượng hỏa chiếu, một khi chủ động bước lên con đường này, chẳng khác nào chui đầu vô lưới, sẽ bị đốt tất cả đạo nghiệp, đạo thể và thần hồn đều sẽ bị siêu độ, hoàn toàn tiêu vong! 
Nam tử trung niên cũng không khỏi sửng sốt, tên kia đây là chơi với lửa! Không sợ dẫn lửa tự thiêu? 
Nhưng rất nhanh, Ngọ Mã và nam tử trung niên đã phát hiện không thích hợp. 
Tô Dịch đặt chân con đường hỏa chiếu, quả thực như tản bộ sân vắng, chưa từng chịu bất cứ thương tổn nào. 
Điều ly kỳ nhất là, hoa bỉ ngạn kia phóng ra ánh lửa như thiêu đốt, nhưng lại như vô số đom đóm, chủ động vờn quanh Tô Dịch bay múa. 
“Cái này...” 
Ngọ Mã hoàn toàn run rẩy, khó có thể tin. 
Nam tử trung niên trợn to mắt. 
Không khí lặng yên trở nên yên tĩnh nặng nề. 
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận