Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên ( Bản Dịch Chuẩn Full)

Chương 3969: Rồng vây chỗ nước cạn (1)

Chương 3969: Rồng vây chỗ nước cạn (1)
Đồng thời, trong lòng bọn họ đều rất buồn khổ, thầm oán đám người Công Dương Vũ lúc đào tẩu, không nói mang theo bọn họ, ngay cả gọi cũng không gọi một tiếng!
"Lên!"
Hầu như cùng lúc đó, Tô Dịch chợt hít sâu một hơi, cánh tay phải như lưỡi kiếm giơ lên.
Trong hư không bốn phương tám hướng, vô số kiếm khí lấp lánh chói mắt gào thét lao lên, dày đặc như rừng, rợp trời rợp đất.
Theo Tô Dịch chợt đảo qua ngang trời.
Vô số kiếm khí bộc phát, xuyên thủng không gian, như mưa rền gió dữ thổi quét ra, hướng về xung quanh gào thét lao đi.
Phốc! Phốc! Phốc!
Một rồi lại một Tiên Vương thân thể nổ tung, máu tươi bắn tung tóe.
Nơi kiếm khí kia tới, không đâu không phá!
Cho dù là Tiên Vương Diệu cảnh đại viên mãn, cũng không chịu nổi một đòn.
Tiếng kêu thảm thiết rung trời, tiếng thét chói tai lúc trầm lúc bổng.
Trong nháy mắt mà thôi, đã có hơn hai mươi vị Tiên Vương không kịp trốn tránh, phơi xác tại chỗ!
Một kiếm này, tên gọi "Du Thập Phương" .
Ta có một kiếm du thập phương, trên tới bầu trời dưới suối vàng!
Mưa máu tầm tã, giội dỏ thiên địa.
Tô Dịch chưa đi đuổi giết các Tiên Vương đã đào tẩu kia.
Không phải nhân từ nương tay, mà là không thèm để ý.
"Đi thôi, rời khỏi nơi này trước."
Tô Dịch xoay người, tới bên cạnh Phiền Chuy.
Đồng thời, hắn lấy ra tín phù màu vàng truyền tin cho Hi Ninh, nói cho đối phương, đã cứu Phiền Chuy, bảo nàng không cần lo lắng nữa.
Khi Tô Dịch cùng Phiền Chuy đang muốn rời khỏi, đột nhiên, nơi xa xuất hiện một bóng người.
Người nọ rõ ràng là Tần Kiếm Thư!
Khi nhìn thấy giữa trời đất nơi đó chỉ có bóng dáng hai người Tô Dịch cùng Phiền Chuy, trong lòng Tần Kiếm Thư bộp một tiếng, ý thức được không ổn.
"Ta nhớ rõ lần trước lúc ở Huyết Qua hải vực, ngươi từng bỏ lại lời hung hăng, nói khi gặp lại, muốn mang ta nghiền xương thành tro, lần này đừng chạy nữa."
Ánh mắt Tô Dịch nghiền ngẫm.
Sắc mặt Tần Kiếm Thư khó coi, trong lòng tràn đầy cảm giác xấu hổ.
Nhưng cuối cùng, hắn không nói một lời, xoay người rời đi.
Hơn nữa, tốc độ không phải nhanh bình thường, bóng người lóe lên vài cái liền biến mất ở chân trời mờ mịt.
Tô Dịch bật cười.
Gã này tuy nhát gan chút, nhưng không thể không nói, sau khi chịu đau khổ, con người cũng trở nên cơ trí hơn không ít.
Mà thấy một màn này, trong lòng Phiền Chuy lại quay cuồng một trận.
Cũng chưa ra tay, đã dọa Tần Kiếm Thư vị thần tử này chạy rồi?
Lúc trước ở Huyết Qua hải vực, Tần Kiếm Thư rốt cuộc đã gặp phải đả kích đau đớn thê thảm như thế nào?
"Đi thôi."
Tô Dịch chắp tay sau lưng, hướng về nơi xa lao đi.
Phiền Chuy đi theo sau.
Chỉ là tâm cảnh hắn đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Một là cảm kích Tô Dịch ra tay, cứu hắn từ trong nước lửa.
Thứ hai là bị chiến lực Tô Dịch hiển lộ ra rung động, lại thêm nhìn thấu thân phận của Tô Dịch, trong lòng trừ cảm kích, còn có một sự kiêng kị nói không nên lời.
"Chờ sau khi nhìn thấy thiếu chủ, nhất định phải hỏi một câu, nàng đối đãi Tô Dịch rốt cuộc là thái độ như thế nào?"
Phiền Chuy thầm nghĩ.
Hắn đến từ thần vực, rất rõ thái độ đối đãi luân hồi của các thần linh kia. ...
Một nén nhang sau.
Thanh Tiêu, Kim Trục Lưu, Khanh Vũ, Tần Kiếm Thư, Công Dương Vũ... một đám nhân vật cấp thần tử hội tụ cùng một chỗ.
Trừ bọn họ, còn có các đại nhân vật đến từ các thế lực lớn kia của Đông Hải, đội hình mạnh mẽ, đặt ở bên ngoài, đủ có thể đi ngang.
Nhưng lúc này, không khí nơi đây lại rất áp lực!
"Tên kia thì ra chính là Tô Dịch..."
Sắc mặt Thanh Tiêu âm trầm.
Hắn nhớ ra rồi, trách không được khi ở Hoang Mộc đảo nhìn thấy Lý Huyền Quân, sẽ cảm thấy một tia quen thuộc khó hiểu, thì ra tên kia chính là Tô Dịch!
Người trẻ tuổi kia từng ở trong Côn Ngô bí cảnh, hại chết người hầu Bạch Liễu của hắn!
Kim Trục Lưu nói: "Thanh Tiêu đạo huynh, theo ta thấy, chúng ta cần thay đổi sách lược một phen, kế hoạch trước đó căn bản không thể thực hiện được."
Ở lúc trước đến di tích long cung, Thanh Tiêu từng chế định kế hoạch, đó là bắt Tỉnh Thành cùng Tỉnh Hồng Vũ trước.
Về sau ra tay với Hi Ninh, bắt Tô Dịch.
Nhưng bây giờ, kế hoạch như vậy rõ ràng đã không thể thực hiện được.
Thanh Tiêu nhíu mày.
Một trận đại chiến kia xảy ra lúc trước, hắn đã tìm hiểu.
Tô Dịch chiến lực khủng bố, làm hắn cũng cảm thấy kinh hãi.
Tựa như bây giờ, Công Dương Vũ bị thương thê thảm nặng nề, căn cơ đại đạo cũng gặp hư hao, đến bây giờ trong cơ thể còn lưu lại một ít lực lượng nhân quả!
Cảnh ngộ thê thảm đó, làm Thanh Tiêu cũng không nỡ nhìn.
"Quả thực phải thay đổi kế hoạch."
Hít sâu một hơi, Thanh Tiêu hoàn toàn bình tĩnh lại,"Tô Dịch này chiến lực tuy nghịch thiên, nhưng lại không phải không thể chiến thắng, các vị đừng bị hắn dọa."
Khanh Vũ nhịn không được nói: "Vậy theo đạo huynh nói, nếu lần sau gặp Tô Dịch này, phải làm như thế nào?"
Ánh mắt Kim Trục Lưu, Tần Kiếm Thư cũng nhìn về phía Thanh Tiêu.
Bọn họ đều từng tự mình đánh với Tô Dịch, đã sớm lĩnh giáo sự lợi hại của Tô Dịch, tuy chưa nói là sợ hãi, trong lòng cũng đã tràn ngập kiêng kị, không dám khinh thường nữa.
"Biện pháp có rất nhiều."
Ánh mắt Thanh Tiêu lóe lên,"Một là, tạm thời ẩn nhẫn, sống chết mặc bây, mượn đao giết người."
"Mượn đao giết người?"
Đám người Kim Trục Lưu như có chút suy nghĩ.
Đúng vậy, lần này tiến vào di tích long cung, cũng không chỉ bọn họ những người này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận