Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên ( Bản Dịch Chuẩn Full)

Chương 1912: Tổ sư ở phía trước còn không biết (1)

Chương 1912: Tổ sư ở phía trước còn không biết (1)
Nếu không phải Tô Dịch cố ý khống chế, kiếm này đã sớm có thể lột xác ra kiếm linh thật sự.
Đương nhiên, Tô Dịch không cần kiếm linh.
Cho dù ở kiếp trước, Tam Thốn Thiên Tâm hắn đắc ý nhất, cũng không có khí linh.
Nguyên nhân rất đơn giản, ở trong mắt kiếm tu khác, kiếm linh là trợ thủ tốt cho chiến đấu, có thể phù hợp tâm cảnh bản thân, tăng lên chiến lực, phát huy các loại diệu dụng không thể tưởng tượng.
Nhưng ở trong mắt Tô Dịch, kiếm linh chính là trói buộc.
Hắn ở lúc chém giết chinh chiến, cũng căn bản không cần kiếm linh hỗ trợ.
Xét đến cùng, kiếm linh đã có được trí tuệ, không khác gì sinh mệnh thật sự.
Kiếm gãy rồi, có thể đúc lại.
Kiếm linh nếu chết, thì không khác gì người chết đèn tắt, khó tránh khỏi sẽ ảnh hưởng tâm cảnh kiếm tu, lâm vào đau thương, lâm vào bi ai, hoặc lâm vào buồn bã.
Càng quan trọng hơn là, khi quen cùng nhau chém giết chiến đấu với kiếm linh, một khi mất đi kiếm linh, kiếm đồ của bản thân sẽ xuất hiện không trọn vẹn!
Chính bởi vì như thế, Tô Dịch ở kiếp trước, cho dù có được các đạo kiếm danh chấn thiên hạ, nhưng những đạo kiếm này đều không có kiếm linh.
Kiếm chính là kiếm, là vũ khí sắc bén chinh chiến sát phạt.
Mà kiếm linh, là sinh mệnh.
Hai bên hoàn toàn khác nhau.
Đương nhiên, Huyền Đô kiếm có được tính linh của mình, tựa như thông linh, có thể khiến Tô Dịch ở trong chiến đấu chém giết tâm tùy ý động, dễ như trở bàn tay, như vậy là đủ rồi.
Về phần tinh hồn "Minh Diễm Ma Tước" phong ấn ở trong Huyền Đô kiếm, căn bản chưa nói là kiếm linh.
Tô Dịch thu hồi Huyền Đô kiếm, từ trong ngồi thiền vươn người đứng dậy.
Khi tới đại sảnh tầng một Tường Vân lâu, trên một cái bàn, đã bày đủ loại thức ăn sáng.
Có cháo linh nóng hôi hổi, món ăn màu sắc mê người, điểm tâm đa dạng phong phú vân vân.
"Lão đồ tể, từ khi nào, ngươi trở nên ân cần như vậy?"
Tô Dịch không khỏi kinh ngạc.
Phía sau quầy, lão đồ tể lẩm bẩm một tiếng, nói: "Trong năm tháng trước đây, Diệp Dư cô nương cách mỗi một đoạn thời gian, sẽ đến Tường Vân lâu ngồi một chút."
Ánh mắt hắn nổi lên một tia hồi ức,"Nàng không chỉ từng một lần nói, Tô lão quái ngươi lúc không tu luyện, ham nhất hưởng lạc, thích rượu ngon, thích ăn ngon, tựa như công tử ăn chơi trong hồng trần thế tục này, cho dù là ăn, cũng phải để người ta hầu hạ."
Nói đến đây, ánh mắt lão đồ tể nhìn về phía Tô Dịch, nói: "Nói số lần nhiều, ta liền nhớ kỹ, chỉ là trong lòng khó tránh khỏi khó hiểu, lấy đạo hạnh của ngươi, nào cần tham luyến những thứ này?"
Tô Dịch giật mình, cười nói: "Tu vi cao tới đâu, cũng là người, hồng trần vạn trượng, nhược thủy ba ngàn, trong mắt ta, chỉ rượu ngon cùng ăn ngon, không thể cô phụ."
Nói xong, hắn đã ngồi xuống, bắt đầu hưởng dụng bữa sáng.
Lão đồ tể nói: "Mỹ nhân có thể cô phụ?"
Tô Dịch nghe ra, câu này, rõ ràng là đang bênh vực cho Tiểu Diệp Tử.
Hắn không để ý tới, chỉ để ý ăn uống.
Lão đồ tể than thở: "Tô lão quái, ngươi nếu thực có lương tâm, thì mau đi U Đô một chuyến, đưa Diệp Dư cô nương về."
Tô Dịch trầm mặc một lát, nói: "Chờ hóa giải xong sóng gió Quỷ Xà tộc, ta sẽ đi đón nàng trở về."
Lão đồ tể không nói thêm nữa.
Hắn biết cách làm người của Tô Huyền Quân, chỉ cần lời nói ra, thì nhất định sẽ làm được.
Khi Tô Dịch ăn xong bữa sáng, tính đi thành Thiên Gia đi dạo một phen, một nữ tử đi vào Tường Vân lâu.
Nữ tử mặc váy mềm màu đỏ, mái tóc đen mềm mại búi lên cao cao, lộ ra một khuôn mặt thanh nhã tuyệt tục.
Da thịt nàng trắng muốt lấp lánh, một đôi mắt thâm thúy sáng ngời, khi nhìn lơ đãng toát ra một khí tức uy nghi cao cao tại thượng.
"Ở trọ?"
Sau quầy, lão đồ tể vẻ mặt lạnh nhạt.
"Tìm người."
Đôi mắt sáng của nữ tử đảo qua, liền thấy được Tô Dịch cô đơn một mình ngồi sau bàn rượu cách đó không xa.
Sau đó, nàng đi thẳng tới đối diện Tô Dịch ngồi xuống, nói: "Ta tên Giang Ánh Liễu, đến từ Đại Hoang, muốn tán gẫu với ngươi."
Lời nói bình thản, cũng không có khí thế bức người, lại hiển lộ ra một loại tự phụ phát ra từ trong xương cốt.
Sau quầy, ánh mắt lão đồ tể có chút khác thường.
Hắn tự nhiên biết Giang Ánh Liễu, cũng biết đối phương đến từ Đại Hoang, chính là môn hạ truyền nhân của Bì Ma minh chủ Huyền Quân minh.
Thân phận cùng lai lịch như vậy, tự nhiên có thể nói là cực kỳ tôn quý, đừng nói ở thành Thiên Gia, dù ở toàn bộ thiên hạ U Minh, cũng không đạo thống nào dám bất kính.
Vì sao?
Nguyên nhân là ở tổ sư của Giang Ánh Liễu, chính là Huyền Quân Kiếm Chủ!
Nam nhân kia lúc trước xông pha U Minh, giết cho thiên hạ không ai dám xưng tôn, uy danh của hắn đến nay còn lan truyền ở thiên hạ U Minh.
Cho dù năm trăm năm trước truyền ra tin tức hắn lìa trần, cũng không ảnh hưởng uy thế xâm nhập lòng người của hắn!
Chẳng qua...
Khiến lão đồ tể cảm thấy thú vị, Giang Ánh Liễu giờ phút này, sợ là căn bản không thể ngờ được nàng đối mặt, đó là tổ sư mang tới cho nàng vô tận vinh quang!
"Ngươi muốn tán gẫu cái gì?"
Tô Dịch ngồi ở nơi đó, đánh giá Giang Ánh Liễu, vẻ mặt lạnh nhạt như cũ.
Phản ứng bình tĩnh này, khiến Giang Ánh Liễu có chút bất ngờ, không ngờ một thiếu niên Linh Luân cảnh, ở dưới tình huống biết rõ thân phận của mình, còn có thể trấn định như vậy.
Sau đó, nàng đã hiểu.
Đại khái là vì có vị ông chủ thần thông quảng đại kia của Tường Vân lâu che chở, thiếu niên mới thong dong như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận