Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên ( Bản Dịch Chuẩn Full)

Chương 7511: Ba việc của tâm ma (3)

Chương 7511: Ba việc của tâm ma (3)
Tâm ma kiếp thứ nhất cười ha ha chỉ Tô Dịch, “Ta không phải, nhưng hắn phải, hàng thật giá thật, cả già lẫn trẻ đều không lừa!”
Hắn đi lên trước một bước, lấy tay vỗ một cái đại đỉnh kia rầm rầm, “Thất thần làm cái gì, còn không mau tới đây bái đại ca? Năm đó ngươi không phải khóc lóc ồn ào, chỉ cần một câu của kiếm khách đại ca ngươi, tan xương nát thịt đều không sợ?”
Tô Dịch trợn mắt, thằng nhãi này từ trước tới giờ không có bao nhiêu thời điểm nghiêm túc!
Bị tâm ma kiếp thứ nhất không ngừng vỗ vô lễ, cái đỉnh lớn kia nhất thời hổn hển, cả giận nói: “Kiếm khách đại ca của lão tử, cũng không lắm lời giống ngươi! Huống chi, lão tử dù bái đại ca, lại liên quan ngươi cái rắm!”
Ầm! 
Đại đỉnh nổ vang, húc tâm ma kiếp thứ nhất đến một bên. 
Tâm ma kiếp thứ nhất một tay chống hông, cười mắng, “Cũng chỉ còn lại một dấu ấn, tính tình còn có thể bướng như vậy, cũng rất khó được!” 
Cái đại đỉnh kia lại trầm mặc. 
Sau một lúc, hắn mới nói: “Ta thật không ngờ, thì ra Mệnh Quan đời này, là chuyển thế chi thân của kiếm khách đại ca, cũng không cách nào tưởng tượng, lấy năng lực của kiếm khách đại ca, sẽ ở dưới tình cảnh cỡ nào, mới sẽ lựa chọn chuyển thế...” 
Tâm ma kiếp thứ nhất cười tủm tỉm nói: “Đừng nghĩ nhiều, bản tôn ta chuyển thế, là vì bước lên con đường cao hơn.” 
Cái cổ đỉnh kia nói: “Nói như vậy, vị Tô Mệnh Quan này đã có được nội tình đánh bại ‘định đạo giả’?” 
Tâm ma kiếp thứ nhất thuận miệng nói: “Hồng lão đệ, bố cục nhỏ nha, ngươi cảm thấy nếu ta năm đó không rời khỏi Mệnh Hà Khởi Nguyên này, còn có thể khiến định đạo giả kia thắng lợi?” 
“Cái này...” 
Cái cổ đỉnh kia kinh ngạc nói: “Ngươi chuyển thế trùng tu, không phải vì một lần nữa định đạo thiên hạ?” 
Tâm ma kiếp thứ nhất khẽ lắc đầu, “Về sau có cơ hội đi ra khỏi Mệnh Hà Khởi Nguyên, ngươi tự nhiên sẽ rõ.” 
Sau đó, hắn chỉ Tô Dịch, tràn đầy khí phách nói: “Nhớ kỹ, kiếm khách đại ca của ngươi ở đây nè, về sau để hắn dẫn ngươi ra ngoài chơi!” 
Còn chưa chờ cái đại đỉnh kia nói cái gì, tâm ma kiếp thứ nhất đột nhiên búng vang ngón tay. 
Nhất thời, cái đại đỉnh kia biến mất không thấy. 
Tựa như bị lau đi từ thế gian. 
Tô Dịch ngẩn ra, “Vì sao không tán gẫu thêm một ít?” 
Tâm ma kiếp thứ nhất lắc đầu, “Một đạo lực lượng dấu ấn mà thôi, gặp một lần đã đủ, không cần thiết tán gẫu cái gì nữa, nhưng một khi ngươi mang hắn cứu trở về, tán gẫu với hắn tới thiên hoang địa lão cũng được.” 
“Chúng ta còn có chuyện quan trọng hơn phải làm.” 
Hắn dẫn theo Tô Dịch, một lần nữa tới quan ải thứ chín, tùy ý ngồi ở trên một mảng tường thành sụp xuống. 
“Kế tiếp ta nói, ngươi nghe, đừng hỏi, hỏi ta cũng sẽ không trả lời, chỉ cần ghi tạc trong lòng là được.” 
Tâm ma kiếp thứ nhất lấy ra một bầu rượu, vừa uống, vừa nói. 
Tô Dịch ở một bên yên lặng nghe. 
Thẳng đến lúc tâm ma kiếp thứ nhất mang tất cả đều nói xong, cả người như trút được gánh nặng, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch rượu trong hồ lô. 
Tô Dịch thì lâm vào trầm ngâm. 
Tâm ma kiếp thứ nhất nói ba sự kiện. 
Thứ nhất, có liên quan với một hồi quyết đấu kia của nửa tháng sau. 
Thứ hai, có liên quan với các hỗn độn sơ tổ năm đó mở Cửu Khúc Thiên Lộ này, không chỉ những người chết đi kia, còn có một nhóm nhỏ nhân vật thủy tổ giết ra khỏi Cửu Khúc Thiên Lộ. 
Thứ ba, thì có liên quan với Hồng Mông thiên vực! 
Mỗi một sự kiện, đều mang tới cho tâm thần Tô Dịch chấn động thật lớn, cũng bởi vậy sinh ra rất nhiều nghi hoặc. 
Nhưng cuối cùng, Tô Dịch chưa hỏi. 
Tâm ma kiếp thứ nhất cũng nhất định không có khả năng sẽ trả lời. 
“Cái vỏ kiếm mục nát kia đâu?” 
Tâm ma kiếp thứ nhất đột nhiên nói. 
Tô Dịch lật lòng bàn tay, cái vỏ kiếm mục nát kia bỗng dưng xuất hiện. 
Lúc trước ở trên dòng sông vận mệnh, khi tâm ma kiếp thứ nhất rời khỏi, từng để lại bảo vật này cho Tô Dịch, nói cho hắn nếu gặp nguy hiểm không hóa giải được, có thể dùng bảo vật này để giữ mạng. 
Nhưng, Tô Dịch vẫn chưa từng dùng. 
Nguyên nhân rất đơn giản, hắn lúc ấy còn ôm một tia chờ mong, hy vọng tâm ma kiếp thứ nhất có ngày nào đó trở về. 
Tâm ma kiếp thứ nhất đoạt lấy vỏ kiếm mục nát, nói: “Ngươi nha, cũng thật đủ ngốc, phàm là ngươi vận dụng một lần, cũng sớm thấy rõ diện mạo thật sự của bảo vật này rồi!” 
“Chẳng qua, bây giờ biết trái lại cũng không muộn.” 
Thanh âm còn đang quanh quẩn, đầu ngón tay của hắn nhẹ nhàng miết một cái ở trên vỏ kiếm. 
Ở dưới ánh mắt kinh dị nhìn chăm chú đó của Tô Dịch, vỏ kiếm mục nát lặng yên xảy ra biến hóa không thể tưởng tượng. 
Vỏ kiếm mục nát loang lổ vết gỉ, tựa như đồng nát sắt vụn. 
Vô luận ai đi đánh giá cảm giác, cũng sẽ chỉ cho rằng đây là một món đồ bỏ không có giá trị gì. 
Nhưng theo ngón tay tâm ma kiếp thứ nhất nhẹ nhàng lau một cái, những vết gỉ kia bao trùm ở trên vỏ kiếm nhất thời như giấy vụn bong ra tung bay, lộ ra tính chất ngọc không phải ngọc, giống kim loại lại không phải, giống như cổ ngọc óng ánh trong vắt. 
Nếu chỉ như thế, cũng chưa đáng nói gì. 
Điều thần dị là, trên vỏ kiếm thế mà lại hiện ra vô số hỗn độn đạo văn kỳ dị cổ quái, như nòng nọc vặn vẹo đan xen. 
Liếc một cái, lấy lực lượng thần hồn cường đại đó của Tô Dịch, thế mà cũng có một loại cảm giác hoảng hốt như rơi vào vòng xoáy, sắp trầm luân. 
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận