Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên ( Bản Dịch Chuẩn Full)

Chương 7505: Thiên hạ đại đạo đáng hận, vì sao chỉ mình ta cao (1)

Chương 7505: Thiên hạ đại đạo đáng hận, vì sao chỉ mình ta cao (1)
Nam tử gật đầu nói: “Dám, ta a là đại lão gia Kiếm Đế thành, kiếp trước của Tô Dịch, lần này đến...”
Còn chưa chờ nói xong, Thái Câu đã như bị sét đánh, thất thanh nói: “Thật... Thật sao! ?”
Nam tử buông ra hai tay, đối mặt Thái Câu, nhìn chằm chằm sự rung động trên nét mặt Thái Câu, nhất thời hài lòng, nói: “Không tồi không tồi, thế mà còn từng nghe nói danh hiệu của ta, không hổ là Thái Câu tiền bối trung nghĩa vô song!”
Đúng vậy, nam tử chính là tâm ma kiếp thứ nhất.
Hắn trước đó đã gặp Hoàng Thế Cực.
Sở dĩ đến tìm Thái Câu, chỉ là muốn ở trước khi gặp Tô Dịch, tìm hiểu một ít chuyện ở Hải Nhãn Kiếp Khư.
Nơi xa xa, Hoàng Thế Cực cùng Hoàng Trừng Vũ, Hoàng Hồng Dược luôn quan sát động tĩnh bên này. 
Khi thấy nhất cử nhất động của tâm ma kiếp thứ nhất, Hoàng Trừng Vũ không khỏi có chút hoài nghi cuộc đời, đây thật sự là vị đại lão gia Kiếm Đế thành kia? 
Trong lời đồn không phải nói, vị đại lão gia kia tiếc chữ như vàng, ngàn vạn năm cũng chưa chắc nói một câu? 
Hoàng Hồng Dược cũng có chút ngây ngốc, vị đại lão gia này sao còn có sở thích ác ý như vậy? Nhìn xem mang Thái Câu trêu đùa, cũng sắp thành chó ngốc rồi. 
Duy chỉ có Hoàng Thế Cực ánh mắt có chút vi diệu. 
Thời đại lúc ban đầu nhất của Hỗn Độn kỷ nguyên, từng có một kiếm khách thần bí cùng nhóm nhân vật thủy tổ đầu tiên sinh ra ở trong hỗn độn liên thủ, mở ra một cái Cửu Khúc Thiên Lộ kia, rời khỏi Mệnh Hà Khởi Nguyên. 
Là hắn sao? 
Hoàng Thế Cực vốn đã suy đoán ra, kiếm khách thần bí kia rất có thể chính là đại lão gia Kiếm Đế thành. 
Nhưng bây giờ, thấy hành động của tâm ma kiếp thứ nhất, Hoàng Thế Cực có chút không xác định. 
Gã này cũng quá không đứng đắn rồi nhỉ? 
Mặc cho ai nhìn thấy, ai sẽ mang hắn cùng đại lão gia Kiếm Đế thành liên hệ cùng một chỗ? 
Ai lại sẽ mang hắn cùng kiếm khách thần bí kia của Hỗn Độn kỷ nguyên lúc ban đầu nhất nhấc lên quan hệ? 
Chẳng qua, vừa nghĩ đến đối phương chỉ là một tâm ma của đại lão gia Kiếm Đế thành, Hoàng Thế Cực cũng bình thường trở lại. 
Tâm ma, vốn đã khác biệt với bản tôn. 
Sau đó, Hoàng Thế Cực ý thức được một vấn đề. 
Tâm ma đại lão gia Kiếm Đế thành vẫn còn, Tô Dịch sao có thể có cơ hội thức tỉnh ký ức kiếp trước? 
Thậm chí, có tâm ma kiếp trước này, chắc chắn sẽ trở thành một trở ngại lớn nhất trên đạo đồ của Tô Dịch! 
Hoàng Thế Cực hơi trầm mặc, không nghĩ nhiều nữa. 
Nơi xa, tâm ma kiếp thứ nhất bắt chuyện với Thái Câu. 
Thái Câu nơm nớp lo sợ, như giẫm trên miếng băng mỏng, kinh hoảng, biết sẽ nói hết. 
Tâm ma kiếp thứ nhất thì một câu một cái “Thái Câu tiền bối nói rất đúng”, “Thái Câu tiền bối đủ ý tứ”, khen Thái Câu đến độ sắp khóc. 
Thẳng đến khi đối thoại chấm dứt, Thái Câu ngồi bệt xuống đất, giống như sống sót sau tai nạn. 
Tâm ma kiếp thứ nhất thì hài lòng, xoay người cùng Hoàng Thế Cực tới Ngô Đồng thiên. 
Hoàng Trừng Vũ và Hoàng Hồng Dược thì bị lưu lại. 
Nhìn bộ dáng ánh mắt dại ra đó của Thái Câu, hai người đều buồn cười một phen. 
Tâm ma đại lão gia Kiếm Đế thành kia, quả thật quá giỏi giày vò người ta rồi. 
... 
“Ta đối với đại danh đạo hữu là ngưỡng mộ đã lâu, cả gan hỏi một câu, đạo hữu chẳng lẽ là vị kiếm khách kia mở ra Cửu Khúc Thiên Lộ, từ trong Mệnh Hà Khởi Nguyên này rời khỏi?” 
Trên đường, Hoàng Thế Cực thuận miệng hỏi. 
Tâm ma kiếp thứ nhất lắc lắc đầu, lập tức từ chối, “Chuyện này, về sau có cơ hội ngươi hỏi Tô Dịch là được.” 
Hoàng Thế Cực lập tức không dò xét nữa, nói: “Nói tới, còn không biết Tô đạo hữu từ trong bế quan tỉnh lại hay chưa, ta cũng có một chút chuyện, còn chưa thỉnh giáo hắn.” 
Tâm ma kiếp thứ nhất chỉ ừm một tiếng, chưa tiếp lời. 
Thế mà trở nên hiếm thấy trầm mặc hơn rất nhiều. 
Hoàng Thế Cực cũng không nói cái gì nữa. 
Thẳng đến lúc tới Ngô Đồng thiên, tới trên một cây Ngô Đồng kia, lại thấy Tô Dịch, người tí hon mặc đạo bào, Thanh Nhi đều đang ngồi thiền. 
Tâm ma kiếp thứ nhất đầu tiên là chăm chú nhìn Tô Dịch hồi lâu, lúc này mới lại đánh giá người tí hon mặc đạo bào cùng Thanh Nhi một phen. 
Hơn nữa khi nhìn thấy Thanh Nhi, ánh mắt tâm ma kiếp thứ nhất cũng xảy ra biến hóa vi diệu. 
“Đạo hữu, không bằng chúng ta rời đi trước? Chờ sau khi Tô đạo hữu tỉnh lại, chúng ta lại đến cũng không muộn.” 
Hoàng Thế Cực truyền âm. 
Tâm ma kiếp thứ nhất lại lắc đầu nói: “Ta ở lại chỗ này chờ là được, ngươi nếu có việc, cứ rời khỏi, không cần quản ta.” 
Nói xong, hắn đặt mông ngồi ở một bên, tay chống cằm, nhìn Tô Dịch lâm vào trầm ngâm. 
Hoàng Thế Cực thấy vậy, lại do dự. 
“Sao, lo lắng ta sẽ hại hắn?” 
Tâm ma kiếp thứ nhất đầu cũng không ngẩng lên, nói. 
Hoàng Thế Cực thản nhiên nói: “Quả thực có chút không yên tâm.” 
Hắn sớm xác nhận thân phận tâm ma kiếp thứ nhất, nhưng không thể không đề phòng một tâm ma như vậy, sẽ nhân cơ hội làm một ít điều gì đối với Tô Dịch hay không. 
Tâm ma kiếp thứ nhất chưa nói cái gì nữa. 
Hoàng Thế Cực thì hoàn toàn không có ý tứ rời khỏi. 
Hai người từ đầu đến cuối đều thu liễm khí tức, chưa từng quấy nhiễu bọn Tô Dịch ngồi thiền tĩnh tu. 
Chẳng qua, Tô Dịch vẫn luôn ngồi thiền lại lặng yên mở mắt, nói: “Ta nếu không tỉnh lại nữa, ngươi có phải sẽ ở lì mãi nơi đây hay không?” 
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận