Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên ( Bản Dịch Chuẩn Full)

Chương 5497: Nữ tử thần bí trong mộng cảnh (1)

Chương 5497: Nữ tử thần bí trong mộng cảnh (1)
Nhưng...
Một cái chớp mắt đó linh hồn tiếp xúc, quần áo mặc ở trên người cũng như bài trí.
Cái này không phải là Tô Dịch cố ý làm.
Mà là lơ đãng xảy ra.
Khi một hình ảnh đó lộ ra trong đầu Tô Dịch, hắn cũng không khỏi ngẩn ra.
Trong đầu không hiểu sao hiện lên một câu:
Tế chi quải thạc quả*.
* tế chi: cành cây nhỏ; quải: treo; thạc quả: thường để chỉ trái cây to nhưng ít ỏi, còn sót lại trên cành
Xúc giác của linh hồn, là linh mẫn nhất.
Cho dù Tô Dịch không phải cố ý làm, nhưng hình ảnh kiều diễm trong đầu hiện ra, khiến hắn không khỏi rung động.
Đánh vỡ đầu hắn cũng không ngờ, Hi Ninh vẫn luôn chỉ mặc một bộ áo dài đơn giản màu trắng, thì ra tiền vốn đầy đủ như vậy.
Một cái chớp mắt đó, đạo tâm của hắn cũng không khỏi nhộn nhạo lên một phần xao động khác thường.
Nhưng may mắn, Tô Dịch khắc chế được.
Lực lượng thần hồn của hắn giống như một làn gió xuân không tiếng động lặng lẽ thấm đẫm vạn vật, lặng yên chui vào chỗ sâu trong linh hồn của Hi Ninh.
Một cảm giác kỳ diệu độc đáo, nảy sinh ở trong thần hồn Tô Dịch, trong đầu không thể tưởng tượng nổi hiện ra một ít cảnh tượng.
Tựa như lặng yên bước chậm ở trên một mảnh đất màu mỡ mềm mại tỏa hương, mỗi một bước đạp xuống, tựa như giẫm trên đám mây mềm mại.
Trong hoảng hốt, như có thể nhìn thấy trên mặt đất phía trước, có hai ngọn núi ngọc trắng như tuyết nhô lên cao ngất trong mây.
Cất bước đi, thì có thể nhìn thấy giữa đồi núi có một hẻm núi, chỉ là hai ngọn núi ngọc quá gần nhau, khiến hẻm núi kia chỉ lộ ra một khe hở.
Nhìn lên trên, đỉnh núi hoàn toàn đè ép cùng một khối, rất nguy nga.
Thật không dễ dàng chui qua một hẻm núi hẹp kia, tiếp tục đi đường, trực tiếp giống như đi về phía lòng chảo u ám mà thần bí.
Dọc đường, phong cảnh vô hạn, trong không khí đều tràn ngập hương thơm trong lành mềm mại mà thấm vào tim phổi.
Trong lòng Tô Dịch không hiểu sao cảm thấy một trận xao động, như đốt lên một cây đuốc, khiến máu toàn thân hắn đều giống như sôi trào.
Xúc giác mềm mại, hương thơm trong lành tỏa ra kia, đều trở nên dặc biệt ái muội cùng mị hoặc.
Một đường uốn lượn mà đi, lướt qua một nơi lõm xuống như trăng non, đi tiếp về phía trước tựa như có thể nhìn thấy một khu vực đen tối u ám...
Ngay lúc này, Tô Dịch đột nhiên nghe được một đợt tiếng rên rỉ khe khẽ, như kêu rên, lại khẽ không thể nghe thấy.
Rơi vào trong tai Tô Dịch, lại như sấm sét, khiến hắn chợt tỉnh táo lại, ý thức được mình tựa như đang lấy linh hồn làm thước đo, từng bước một đo lường cùng đụng vào một ít việc riêng tư không nên đụng chạm.
Sau đó, thần hồn Tô Dịch chấn động, lập tức rơi vào một mảng thiên địa u ám.
Khắp nơi đều là cảnh tượng đổ nát, điêu linh, vạn tượng khô kiệt, không có một ngọn cỏ.
Nhìn qua một lần, khắp nơi mờ mịt, không phân biệt rõ đông tây nam bắc, làm người ta không biết nên đi nơi nào.
Đây là... Mộng cảnh kia Hi Ninh thường xuyên gặp đi gặp lại?
Tô Dịch đưa mắt nhìn quanh.
Cảnh tượng trước mắt, quả thực giống như đúc Hi Ninh lúc trước miêu tả.
Đổ nát, hoang vu, điêu linh, bốn bề vô tận, không nhìn thấy bất cứ cảnh tượng nào, làm người ta tự dưng sinh ra bi thương mênh mang.
Ầm! !
Bỗng nhiên, trên bầu trời u ám, một đạo kiếm quang hiện ra, bổ gãy không gian, chém về phía Tô Dịch.
Nhanh không thể tưởng tượng, cũng khủng bố vô cùng.
Thần hồn Tô Dịch rung động, ngay lập tức né tránh.
Mặt đất nứt nẻ, kiếm khí tràn ra xung quanh, dưới kiếm uy đáng sợ thổi quét, hung hăng hất bay cả người Tô Dịch đi.
Con ngươi Tô Dịch co rút lại.
Lực lượng kiếm đạo thật đáng sợ!
Căn bản không biết từ chỗ nào chém tới, uy năng lại lớn vô cùng.
Lực lượng thần hồn của Tô Dịch mạnh cỡ nào, nhưng lại vẫn như cũ bị uy năng một đạo kiếm khí kia khuếch tán hất bay đi, có thể nghĩ mà biết kiếm khí kia sắc bén cỡ nào.
Mà một kiếm này, cũng hoàn toàn chém đi một phần xao động kia trong lòng Tô Dịch, cả người hoàn toàn bình tĩnh tỉnh táo lại.
Vừa mới tiến vào mộng cảnh của Hi Ninh, liền gặp phải biến cố như vậy, bảo Tô Dịch nào còn có tâm tư nghĩ cái khác.
Ầm!
Lại một đạo kiếm khí hiện ra, nhanh như điện quang lóe lên, vô cùng đơn giản, lại có uy lực sắc bén như không đâu không phá.
Một lần này, Tô Dịch tuy sớm có đề phòng, vẫn như cũ bị một đạo kiếm khí kia chém lui ra ngoài, thần hồn cũng kịch liệt quay cuồng một phen, rất chật vật.
"Hừ!"
Trong thiên địa u ám vang lên một thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng.
Có người?
Trong đầu Tô Dịch vừa toát ra ý nghĩ này, vô số kiếm khí hiện lên ở trong thiên địa, dày đặc rậm rạp, vây khốn toàn thân hắn.
Tô Dịch lúc này cũng không khỏi hít vào ngụm khí lạnh.
Cái này nếu không ngăn được, thần hồn của mình thế nào cũng bị đâm thủng trăm ngàn lỗ!
"Chậm đã!"
Tô Dịch quyết đoán mở miệng,"Các hạ nghĩ hẳn chính là ấn ký lực lượng khắc ở sâu trong linh hồn A Ninh, mà ta là hảo hữu của A Ninh, tuyệt đối đừng hiểu lầm!"
Vô số kiếm khí dày đặc lơ lửng ở đó, lạnh lẽo sắc bén khiếp người, chỉ là khí tức, đã khiến linh hồn Tô Dịch sinh ra cảm giác đau đớn.
May mắn, những kiếm khí này vẫn chưa hành động tiếp.
"Làm bằng hữu, là có thể không kiêng nể gì lấy lực lượng linh hồn thăm dò riêng tư của người khác?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận