Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên ( Bản Dịch Chuẩn Full)

Chương 4067: Tấm bia đá (3)

Chương 4067: Tấm bia đá (3)
Tô Dịch bắt đầu suy nghĩ.
Ông lão râu dê thì càng thêm lo sợ bất an.
Đột nhiên, Tô Dịch nâng tay lật một cái, xách ra một bóng người, rõ ràng chính là thánh tử Bích Tiêu tiên cung Chử Phách Thiên!
Gã này ở lúc Thiên Thú đại hội bị Tô Dịch bắt giữ, vẫn luôn bị trấn áp ở trong Bổ Thiên Lô, đến nay hãy còn đang hôn mê chưa từng tỉnh lại.
Tô Dịch nói: "Ngươi dẫn hắn cùng nhau về Bích Tiêu tiên cung, thuận tiện giúp ta chuyển lời một câu, không cần bao lâu, ta sẽ tự mình tới Bích Tiêu tiên cung một chuyến, đến lúc đó, ta hy vọng có thể nhìn thấy Chử Thần Thông, nếu không..."
Tô Dịch cười cười, còn chưa nói hết, ý tứ đã biểu lộ không bỏ sót.
Trong lòng ông lão râu dê run rẩy, thiếu chút nữa không dám tin vào tai mình, Tô Dịch này... Là muốn quyết đấu với tổ sư của bọn họ? !
Chẳng qua, ngoài miệng lão không chút do dự đáp ứng.
Chỉ cần có thể giữ được tính mạng trước, cái khác lão đều đã bất chấp.
"Đi đi."
Tô Dịch ném Chử Phách Thiên cho ông lão râu dê.
"Đa tạ đại nhân! Đa tạ đại nhân!"
Lập tức, ông lão râu dê mang theo Chử Phách Thiên vội vàng mà đi.
Nhìn theo bóng người bọn họ biến mất, Tô Dịch lẩm bẩm: "Trong ba năm năm kế tiếp, trái lại thừa dịp thần họa vẫn còn, đi giết chết trước một ít đại địch kiếp trước."
Trong đầu hiện ra bóng dáng Huyết Tiêu Tử, Khương Thái A, Nam Bình Thiên, Thí Không đế quân Chử Thần Thông các đại địch kiếp trước.
Đương nhiên, cho dù thần họa biến mất, Tô Dịch hôm nay, cũng đủ có thể đi đối kháng với nhân vật cấp Thái Huyền!
Rất nhanh, hắn lắc lắc đầu, xoay người hướng về một vết rách không gian kia đi thông Linh Khư sơn bước đi.
Ầm!
Một mảng tịch diệt quy tắc như sương mù u ám chợt trấn áp chém giết tới, uy năng như cấm kỵ đó, đủ có thể dễ dàng kiềm tỏa nhân vật Thái cảnh.
Nếu tránh né không kịp thời, tuyệt đối hữu tử vô sinh.
Nhưng theo Tô Dịch lấy ra Nhân Quả Thư, dễ dàng chặn được đánh giết bực này.
Chẳng qua Nhân Quả Thư lại bị bổ toàn thân run rẩy, không thể không vận dụng nhân quả quy tắc tiến hành ngăn cản, điều này chọc giận nó lại bắt đầu ở trên trang sách mắng Tô Dịch không ra làm sao...
Tô Dịch tự nhiên sẽ không để ý tới, đủng đỉnh đi vào một vết rách không gian kia.
Trong tích tắc, tựa như vật đổi sao dời, cảnh tượng trước mắt như hào quang chợt lóe rồi biến mất.
Khi tầm nhìn khôi phục rõ ràng, Tô Dịch đã tới trong một tòa bí cảnh thế giới tàn phá.
Baàu trời chia năm xẻ bảy, khắp nơi là khe hở không gian nhìn ghê người, mặt đất tràn ngập vết thương, đều là đất khô cằn, không có một ngọn cỏ.
Giống như đến một chiến trường cổ đổ nát điêu linh!
Lực lượng tịch diệt mãnh liệt như thủy triều hóa thành sương mù u ám che phủ bầu trời, khiến mảng bí cảnh thế giới này cũng trở nên âm u áp lực.
Ánh mắt Tô Dịch tỏa ra xung quanh, liền nhìn về phía cực xa.
Nơi đó tọa lạc một ngọn núi lớn.
Thế núi nguy nga hùng hồn, đứng chống trời, thân núi đã sụp đổ một bộ phận, nằm ngang trên mặt đất, khắp nơi đều là đống đá vụn thật lớn.
Không thể nghi ngờ, đó chính là Linh Khư sơn!
Ở thời đại thái hoang, là thế ngoại tịnh thổ mọi người tu đạo tha thiết ước mơ, cũng là nơi tiềm tu của Lý Phù Du cùng bốn vị đệ tử của hắn.
Chỉ là bây giờ, thoạt nhìn tựa như một mảng di tích điêu linh hoang vu, cũng không nhìn thấy cảnh tượng ngày xưa nữa.
Tô Dịch trong lòng cũng không miễn tâm sinh một tia cảm khái.
Ruộng bể nương dâu, cảnh còn người mất.
Đủ thứ trong quá khứ, sớm hóa thành một vùng đất khô cằn, tràn ngập cảnh hoang vắng!
Lững thững tiến lên, dọc theo đường đi trừ tịch diệt lực không ngừng mãnh liệt ập tới, cũng chưa thấy được hung hiểm khác.
Rất nhanh, Tô Dịch đi tới chân Linh Khư sơn.
Giương mắt nhìn lên, khắp nơi trên núi là kiến trúc cổ xưa sụp đổ, gạch ngói vụn thành đống, tường đổ, hầu như không thấy được một tòa kiến trúc hoàn chỉnh.
Nơi này lúc trước rõ ràng từng xảy ra đại chiến cực kỳ đáng sợ, khắp nơi lưu lại dấu vết chiến đấu, còn có không ít mảnh vỡ bảo vật tàn phá rơi lại.
"Lẫm Phong nếu nhìn thấy một màn này, còn không biết sẽ đau lòng thành bộ dáng gì nữa."
Tô Dịch thầm nghĩ.
Hắn cất bước đi lên Linh Khư sơn, dọc theo đường đi, đừng nói nhìn thấy bảo vật gì, ngay cả một cây cỏ cũng không có, khắp nơi lộ ra hoang vắng, tử khí nặng nề.
"Hử?"
Thẳng tới lúc đến giữa sườn núi, đôi mắt Tô Dịch hơi nheo lại, nhìn về phía vị trí tới gần vách núi.
Nơi đó có một tấm bia đá, đổ nghiêng xuống đất.
Lúc này, đang có một nam tử mặc đạo bào khoanh chân ngồi ở trước tấm bia đá, đang tu hành.
Từng luồng hào quang tối nghĩa như hỗn độn, từ trên tấm bia đá trào ra, bao phủ bóng người nam tử mặc đạo bào kia trong đó, tỏ ra rất thần bí.
"Ai!"
Hầu như cùng lúc đó, nam tử mặc đạo bào ngồi khoanh chân trên đạo đài chợt mở mắt ra, ánh mắt như thanh kiếm sắc bén khiếp người, nhìn quét về phía Tô Dịch ngoài mấy trăm trượng.
Vù!
Ngay tại một cái chớp mắt đó ánh mắt nam tử mặc đạo bào nhìn qua, bóng người Tô Dịch bỗng dưng biến mất.
Không ổn!
Trong lòng nam tử mặc đạo bào chấn động, đứng bật dậy, trong lòng bàn tay hiện ra một bánh xe ánh sáng sấm sét thật lớn, theo bánh xe ánh sáng xoay tròn, một vực giới sấm sét dựng lên ngang trời.
Đại đạo bí giới —— Lôi âm Luyện Ngục!
Hầu như cùng lúc, bóng người Tô Dịch bỗng dưng xuất hiện, vung chưởng nhấn một cái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận