Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên ( Bản Dịch Chuẩn Full)

Chương 1635: Thần tăng chi đao (3)

Chương 1635: Thần tăng chi đao (3)
Ầm!
Ngay tại cùng lúc dưới chân Diệp Tiêu dừng lại, cánh tay phải của hắn bỗng giơ lên, chém ra một đao vô cùng đơn giản.
Trời đất như tấm vải vẽ tranh, như bị bổ ra một vết rách thẳng tắp.
Lực lượng giết chóc tanh máu khủng bố tràn ngập trong ánh đao, mang theo quang ảnh màu đen làm thiên địa ảm đạm.
Một đao này đơn giản đến mức tận cùng, cũng cô đọng đến mức tận cùng, mang toàn bộ tu vi Linh Luân cảnh hậu kỳ, cùng với tinh khí thần của Diệp Tiêu đều dung nhập trong đó.
Không có biến hóa, hoàn toàn là lấy tự thân chi đạo điều khiển đao trong tay, như thế, cũng bá đạo đến mức tận cùng!
Khi nhìn thấy một đao này, một đám cường giả Diệp gia trên bãi Vọng Nguyệt mắt đều đau đớn, tâm thần có cảm giác đau đớn kinh sợ như bị xé rách.
Nhất thời, đều đồng loạt kinh hãi biến sắc.
Đao thế cỡ đó, quả thực đủ để làm quỷ thần kinh! !
Không thể không nói, Diệp Tiêu có tiền vốn kiêu ngạo.
Giống như hắn nhân vật bực này, đặt ở Đại Hoang Cửu Châu, cũng đủ để ganh đua dài ngắn với tuấn kiệt xuất chúng trong các đạo thống đỉnh cấp.
Giống như một đao này của hắn, quả thực đã mang đại đạo cùng lực lượng bản thân suy diễn đến cực hạn.
Nhưng ở trong mắt Tô Dịch hôm nay, Diệp Tiêu... quả thực không đáng để vào mắt!
Liền thấy Tô Dịch sừng sững tại chỗ chưa động, tay áo bào bên phải phồng lên, bàn tay tạo ấn, nhẹ nhàng nhấn một cái ở trên không trung.
Giống như tiên nhân vuốt núi sông, thần nhân ấn nhật nguyệt.
Nhẹ nhàng bâng quơ, không mang theo khí tức khói lửa, nhưng lại đã mang toàn bộ đạo hạnh của Tô Dịch hiện hết ra ở trong một đòn này.
Ầm! !
Chưởng ấn ngang trời, giống như muốn đè sập hư vô, làm trời đất rung chuyển, nơi đi qua, mơ hồ có thế không đâu không phá, dũng cảm tiến tới.
Ầm! !
Ánh đao màu đen Diệp Tiêu chém tới, vừa va chạm với chưởng ấn, chợt kịch liệt chấn động, nở rộ ra tiếng nổ vang chói tai vô cùng.
Cơn mưa ánh sáng bắn tung tóe, trên ánh đao hiện ra từng vết nứt.
Sau đó ầm ầm nổ tung.
Trong lực lượng hủy diệt khủng bố càn quét khuếch tán, chưởng ấn của Tô Dịch đã bỗng tới trên không Diệp Tiêu, trấn áp giết chóc hạ xuống.
Mắt Diệp Tiêu hơi co lại.
Hắn không kinh sợ mà còn lấy làm mừng, chiến ý toàn thân như bị điểm hỏa, trong miệng phát ra một tiếng thét dài, bỗng vung đao chém ra.
Keng! Keng! Keng! Keng!
Diệp Tiêu vung đao như điện, nhấc lên cơn bão giết chóc như hủy diệt, đao khí dày đặc giống như từng đạo hào quang màu đen xé rách không gian, bá đạo khôn cùng.
Nhưng ra ngoài hắn dự kiến.
Một đạo chưởng ấn này của Tô Dịch thế mà lại khủng bố vô cùng, ở lúc hắn chém ra đao thứ mười ba, mới rốt cuộc hoàn toàn bổ vỡ một đạo chưởng ấn này, ầm ầm nổ tung.
Các cường giả Diệp thị kia thấy vậy đồng loạt biến sắc, thiếu chút nữa há hốc mồm, đánh vỡ đầu cũng không ngờ, mạnh như Diệp Tiêu, lại sẽ bị một đạo chưởng ấn này bức bách liên tục xuất đao!
Cái này không thể nghi ngờ ý nghĩa, Tô Dịch trước đó bị bọn họ cho rằng kém cỏi một bậc, so với trong tưởng tượng của bọn họ còn mạnh hơn xa!
Diệp Vân Lan thì mắt tỏa sáng, vui sướng kích động.
Ngay cả hắn cũng hoàn toàn không ngờ, Tô Dịch sau khi bước vào Linh Tướng cảnh, sẽ mạnh đến mức này!
Căn bản không cho mọi người bao nhiêu thời gian tự hỏi, chỉ thấy dưới bầu trời, Tô Dịch bước một bước, bàn tay tạo ấn, đánh ra lần nữa.
Nhanh như trích tiên xuất hành.
Mà khi hắn đánh ra một đòn này, lại như nâng lên một tòa viễn cổ thần sơn, đập xuống nhân gian.
Không gian phụ cận ầm ầm sụp đổ, tầng mây vạn trượng tan vỡ biến mất.
Quyền ấn khủng bố lấp lánh, làm người ta cũng sắp không mở được mắt.
"Tô Dịch ngươi được lắm! Thực sự khiến ta vui sướng bất ngờ!"
Mắt Diệp Tiêu tỏa sáng, cười to rung trời.
Hắn không lùi mà tiến, nắm đao sát phạt, Thần Tăng chi đao hẹp dài sáng như tuyết phát ra tiếng rít ù ù rung trời, dòng lũ đao khí cuồng bạo che cả bầu trời.
Nhưng, trong nháy mắt ——
Ầm!
Trong va chạm kinh thiên động địa, Diệp Tiêu cả người lẫn đao bị hung hăng đẩy lui, bóng người gầy gò khi lui, giống như thừa nhận lực lượng thật lớn, làm mỗi một bước hạ xuống, không gian dưới chân liền ầm ầm nổ vang sụp đổ.
Mà khuôn mặt thanh tú kia của Diệp Tiêu thì lúc xanh lúc trắng.
Tỏ ra hơi chật vật.
"Cái này..."
Cường giả Diệp thị biến sắc lần nữa, kinh hãi da đầu phát tê, hoàn toàn không thể bình tĩnh.
Nếu nói vừa mới bắt đầu giao thủ, Diệp Tiêu có chút khinh địch, dẫn tới bị Tô Dịch chiếm chút tiện nghi.
Vậy giờ phút này hắn một lần nữa bị lay động, căn bản không thể dùng sơ ý để giải thích!
Không thể nghi ngờ, vô luận là Diệp Tiêu, hay bọn họ, đều đã xem nhẹ sự đáng sợ của Tô Dịch.
Mà tất cả cái này, chỉ có một loại lý do có thể giải thích, đó là ở trong một cuộc đại chiến hiếm có trên đời ngày trước ở ngoài thành Cửu Đỉnh, cho dù lúc tiêu diệt hai mươi lăm vị nhân vật Linh Luân cảnh, Tô Dịch cũng chưa từng vận dụng toàn bộ uy năng!
Đổi lại mà nói, nếu dùng tiêu chuẩn đại chiến hôm trước để phỏng đoán chiến lực của Tô Dịch, nhất định sẽ lâm vào một khu sai lầm nghiêm trọng, sẽ làm người ta theo bản năng xem nhẹ thực lực của Tô Dịch!
Chỉ là... Tô Dịch hôm nay, mạnh như thế nào?
Trong lúc nhất thời, các cường giả Diệp thị kia cũng cảm thấy ngơ ngẩn một phen.
Mà Diệp Vân Lan, thì đã kích động siết chặt hai tay, lồng ngực phập phồng, toàn thân nhiệt huyết bành trướng, hận không thể thổi kèn đánh trống, trợ uy ủng hộ cho Tô Dịch.
Bạn cần đăng nhập để bình luận