Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên ( Bản Dịch Chuẩn Full)

Chương 3398: Hậu duệ Bệ Ngạn (2)

Chương 3398: Hậu duệ Bệ Ngạn (2)
"Ta cần một lô tiên dược, giá có thể nói chuyện."
Tô Dịch đi vào một tiệm thuốc, bày tỏ ý đồ đến.
Khi hắn từ tiệm thuốc đi ra, đã tiêu mất chín trăm khối tiên ngọc, mua được ba mươi chín cây tiên dược quý hiếm.
Nhưng, thế này còn xa xa không đủ.
Trong thời gian kế tiếp, Tô Dịch lục tục đi vào một rồi lại một tiệm thuốc.
Thẳng đến chạng vạng, Tô Dịch tổng cộng tiêu mất bảy ngàn khối tiên ngọc, mua được gần hai trăm loại tiên dược.
Trong đó tiên dược đắt nhất "Thiên Kiếp Lôi Trúc", đã giá trị một ngàn tiên ngọc, tương đương với mười vạn khối tiên thạch!
Đáng tiếc, vẫn như cũ chưa gom đủ toàn bộ tiên dược luyện chế "Kim Hà Vạn Khiếu Đan".
"Chỉ còn lại có Kim Thiềm Di Thuế (xác cóc vàng), Huyền Ngưng Hàn Lộ, Thụy Tượng Tán, Phượng Tủy Thiên Diệp, Ngũ Hành Bảo Liên năm loại tiên dược này..."
Tô Dịch day day thái dương.
Năm loại tiên dược còn sót lại này, phẩm giai chưa nói là cao, nhưng cái nào cũng hiếm lạ, chỉ có thể gặp chứ không thể cầu.
Tô Dịch lúc trước cũng từng tìm tiểu thương tin tức linh thông hỏi, kết quả được nói cho biết, một đoạn thời gian gần đây, dù ở trong chợ Hắc Long, cũng rất ít nhìn thấy năm loại tiên dược này.
Đến đây, Tô Dịch chỉ có thể từ bỏ.
Chẳng qua, làm Tô Dịch hài lòng là, hắn đã mua được một lô tiên dược đủ để thỏa mãn Cử Hà cảnh tu hành, trong một đoạn thời gian kế tiếp, không cần phát sầu vì vấn đề tu luyện nữa.
Đột nhiên một đợt tiếng hò hét vang lên, dẫn tới Tô Dịch chú ý.
"Các vị, vở diễn chính đến rồi! Một nô lệ còn sót lại này chính là mặt hàng thượng thừa, ai hiểu thì hiểu, một câu thôi, ai trả cao thì được!"
"Đứa nhỏ này, thật là hậu duệ Bệ Ngạn linh tộc?"...
Cách đó không xa, là một tòa quảng trường rộng rãi.
Trong quảng trường bày lồng giam rậm rạp dày đặc, trong mỗi lồng giam đều giam giữ nô lệ chờ đợi buôn bán.
Nô lệ đủ loại kiểu dáng đều có, muôn hình muôn vẻ.
Lúc này, một đám tu sĩ xúm lại ở trước một lồng giam, đang đánh giá một thiếu niên giam giữ ở trong lồng giam.
Thiếu niên cả người nhuốm máu, rối bù, cổ, hai tay cùng hai chân hắn bị xiềng xích nhỏ bé dày đặc trói buộc.
Hắn nhìn qua mới hơn mười tuổi, quần áo tả tơi, đầu cúi xuống, ngồi im bất động, làm người ta không thấy rõ bộ dáng của hắn.
Một nam tử áo bào vàng để râu chữ Bát đứng ở một bên, cười mở miệng nói: "Thằng nhóc nô lệ này nếu không phải hậu duệ Bệ Ngạn linh tộc, lấy đầu Kim Nguyên Mộc ta xuống cũng được!"
Dừng một chút, hắn nói: "Bây giờ, các vị có thể ra giá rồi."
"Ta trả ba mươi khối tiên ngọc."
Có người báo giá, ném đá dò đường.
Nhất thời, người khác lục tục báo giá theo, vừa mới bắt đầu đều rất khắc chế, giá báo ra cũng không cao.
Nhưng theo kẻ tham dự cạnh tranh càng ngày càng nhiều, báo giá cũng bắt đầu một đường tăng vọt.
Rất nhanh đã tới năm trăm khối tiên ngọc!
Hơn nữa, báo giá còn đang tiếp tục.
Điều này làm nam tử áo bào vàng tự xưng là Kim Nguyên Mộc kia cười đến không khép được miệng.
Mà Tô Dịch, đã lặng yên tới trước lồng giam kia.
Thiếu niên trong lồng giam ngồi im bất động, đầu cúi xuống, thở thoi thóp, đầy người đều là vết thương cùng vết máu.
Khi cảm giác được một luồng khí tức huyết mạch quen thuộc kia trên người thiếu niên, trong lòng Tô Dịch run lên, đầu óc Ầm một tiếng, hiện ra từng hình ảnh.
Ngoài thiên quan thứ bảy, núi thây biển máu, khói thuốc súng tràn ngập, tiếng trống trận kinh thiên động địa quanh quẩn không ngớt.
Vô số tu sĩ đang chiến đấu hăng hái đẫm máu, triển khai liều chết chém giết với đại quân ma tộc đến từ dị vực.
Trên tường thành nguy nga của thiên quan thứ bảy.
Một lão nhân thân thể tàn phá, cả người chảy máu nắm chặt tay Vương Dạ, giọng khàn khàn, đứt quãng nói: "Đế Quân đại nhân, thuộc hạ để ngài mất mặt rồi..."
Lão nhân vẻ mặt ảm đạm, ánh mắt le lói,"Vốn nghĩ, có thể tùy tùng ngài chinh chiến thiên hạ mãi, giết sạch bọn ma con này, đổi một cái vạn thế thái bình cho thiên hạ tiên giới, nhưng..."
Lão nhân cười khổ một tiếng,"Chỉ trách thuộc hạ bạc mệnh nha! !"
Mắt Vương Dạ đỏ lên, trong lòng cực kỳ bi ai, nghiến răng nói: "Lão Phương, ta cam đoan, giúp ngươi giết sạch lũ ma con này!"
Lão nhân nhếch miệng cười lên,"Đế Quân đại nhân, thuộc hạ đời này kiêu ngạo nhất, chính là có thể đi theo ngài cùng nhau chinh chiến vì chúng sinh tiên giới, trên dưới Bệ Ngạn linh tộc ta, vô luận nam nữ già trẻ, đều lấy chết trận sa trường làm vinh dự!"
Nói xong, lão nhân kịch liệt ho ra máu, cả người run rẩy, cuối cùng giống như dùng hết khí lực toàn thân, giọng khàn khàn nói:
"Nếu là có thể, còn xin Đế Quân đại nhân mang tro cốt thuộc hạ rải ở trên thiên quan thứ bảy này, thuộc hạ cho dù chết rồi, cũng muốn canh giữ ở đây!"
Đây là di ngôn cuối cùng của lão nhân.
Hắn đến từ Bệ Ngạn linh tộc, từng tùy tùng bên người Vương Dạ chinh chiến ba vạn chín ngàn năm, vào sống ra chết, trảm địch vô số.
Tên của hắn là Phương Hưu.
Phương Hưu trong chí tử phương hưu (đến chết mới thôi)!
Cái chết của Phương Hưu, cũng thành một sự tiếc nuối của Vương Dạ lúc trước, khắc cốt ghi tâm.
Ở trong năm tháng sau đó, hắn mỗi khi nhớ tới Phương Hưu chết trận ở thiên quan thứ bảy, trong lòng liền không khỏi nổi lên một mảng bi thương.
Mà loại cảm xúc này, lúc này như trời long đất lở, quay cuồng không ngớt ở trong lòng Tô Dịch!
Bạn cần đăng nhập để bình luận