Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên ( Bản Dịch Chuẩn Full)

Chương 387: Thiên Nguyên học cung trên núi Thu Diệp (2)

Chương 387: Thiên Nguyên học cung trên núi Thu Diệp (2)
Nhân vật phong vân có tên tuổi, Trịnh Mộc Yêu cũng biết hết, nhưng trong các nhân vật phong vân đó, duy chỉ có không có Ngụy Tranh Dương nhân vật này.
"Này, ngươi lại đây."
Trịnh Mộc Yêu nghĩ chút, vẫy vẫy tay với một thiếu niên áo bào màu bạc nơi xa.
Thiếu niên áo bào màu bạc cứng đờ cả người, chỉ vào cái mũi mình: "Ta?"
"Đúng, chính là ngươi."
Thiếu niên áo bào màu bạc vội bước lên phía trước, thấp thỏm chắp tay nói: "Trịnh sư tỷ gọi ta có chuyện gì?"
Trịnh Mộc Yêu hỏi: "Ngươi biết Ngụy Tranh Dương không?"
"Đương nhiên biết."
Thiếu niên áo bào màu bạc vội vàng nói,"Hắn ở một tháng trước mới gia nhập tông môn, lấy thân phận ngoại môn đệ tử, ở biệt viện Bắc Võ tu hành."
"Trách không được ta không biết, thì ra là một nhân vật vừa gia nhập tông môn không lâu..."
Trịnh Mộc Yêu lẩm bẩm một tiếng, phất tay nói,"Không có việc của ngươi nữa."
Thiếu niên áo bào màu bạc như trút được gánh nặng, vội vàng rời đi.
"Đi biệt viện Bắc Võ."
Tô Dịch nói.
Trịnh Mộc Yêu nhất thời thu liễm đi kiệt ngạo, cười ngọt ngào nói: "Vâng."...
Biệt viện Bắc Võ.
Bốp!
Một cái tát nóng rát hung hăng tát lên mặt Ngụy Tranh Dương.
Hắn quỳ gối nơi đó, miệng mũi chảy máu, má cũng sưng đỏ lên, lại không dám đi lau vết máu trên mặt, chỉ có trong lòng oán hận tràn ngập.
"Ta nói một lần cuối cùng, trong vòng ba ngày, không lấy ra được một trăm khối linh thạch, ta gặp ngươi lần nào đánh ngươi lần đó!"
Một thanh niên áo bào hoa đưa tay chỉ vào cái mũi Ngụy Tranh Dương,"Nghe rõ chưa?"
Ngụy Tranh Dương cúi đầu, run giọng nói: "Sư huynh, ta thực sự không lấy ra được, chỗ linh thạch mấy ngày trước ta từ trong nhà cầm đi, đều cho ngươi hết rồi, ta..."
Bốp!
Lại là một cái tát đánh lên trên mặt Ngụy Tranh Dương.
Thanh niên áo bào hoa lạnh lùng nói: "Ta hỏi ngươi nghe rõ chưa?"
Bên cạnh, một đám người cười lạnh không thôi.
"Nghe... Nghe rõ rồi..."
Ngụy Tranh Dương lặng yên siết chặt hai nắm tay, nghiến chặt răng, không dám tranh luận nữa.
"Phi! Cũng không xem xem ngươi là cái thá gì, còn dám đi tranh nữ nhân với Hướng Minh sư huynh, bị thu thập đáng đời."
Thanh niên áo bào hoa phun nước bọt về phía Ngụy Tranh Dương, liền dẫn theo đám người bên cạnh nghênh ngang bỏ đi.
Chỉ có Ngụy Tranh Dương quỳ gối nơi đó, thê lương vô cùng.
Xa xa, Tô Dịch nhìn một màn này, không khỏi âm thầm lắc đầu.
Nhớ ngày đó, Văn Linh Chiêu ở ngày đó thành hôn đã rời nhà mà đi, ở cách một năm sau quay về Văn gia, Ngụy Tranh Dương liền làm bạn ở bên người Văn Linh Chiêu.
Ngụy Tranh Dương lúc đó, hăng hái, được một đám đại nhân vật của Văn gia nhiệt tình chiêu đãi.
Tô Dịch còn nhớ rõ, Ngụy Tranh Dương lúc ấy tuyên bố, muốn giúp Văn Linh Chiêu giải trừ hôn sự, càng chỉ vào Tô Dịch hắn kêu gào, nếu mình không lăn lộn nổi nữa, hắn không ngại thu mình làm tùy tùng...
Khi đó, Ngụy Tranh Dương kiêu căng ngạo mạn cỡ nào?
Nhưng vật đổi sao dời, lúc này mới bao lâu, hắn đã lăn lộn thành bộ dạng này.
Bị người ta bức bách quỳ xuống đất, ăn tát cũng không dám đánh trả, giống như kẻ đáng thương bị tùy ý chà đạp cùng làm nhục.
So sánh mà nói, gã này hôm nay lăn lộn so với Văn Linh Chiêu thê thảm hơn nhiều.
Vốn Tô Dịch còn tính lần này đến Thiên Nguyên học cung, giải quyết kẻ này lúc trước từng ý đồ cắm sừng mình.
Nhưng bây giờ xem ra, đã hoàn toàn không cần thiết nữa.
"Này, mấy người các ngươi đứng lại cho ta."
Trịnh Mộc Yêu mở miệng, gọi lại đám người thanh niên áo bào hoa vừa rồi làm nhục Ngụy Tranh Dương một trận.
"Trịnh... Trịnh sư tỷ?"
Thanh niên áo bào hoa giật mình một cái, vội vàng cười lấy lòng tiến lên.
Người khác cũng biến sắc, cuống quít đi tới, ai cũng lo sợ bất an, bọn họ đều rõ, tiểu ma nữ nổi tiếng Thiên Nguyên học cung này đáng sợ bao nhiêu.
"Ngụy Tranh Dương kia phạm sai lầm gì, bị các ngươi bắt nạt như vậy?"
Trịnh Mộc Yêu hỏi.
"Cái này..."
Cả người thanh niên áo bào hoa run lên, còn tưởng Trịnh Mộc Yêu muốn mở rộng chính nghĩa thay Ngụy Tranh Dương.
"Nói mau." Trịnh Mộc Yêu có chút mất kiên nhẫn.
Thanh niên áo bào hoa không dám giấu diếm, kiên trì nói: "Ngụy Tranh Dương này từ lúc tiến vào Thiên Nguyên học cung, đã luôn ý đồ tiếp cận Văn Linh Chiêu sư tỷ, càng vừa có cơ hội liền dây dưa mọi cách đối với Văn sư tỷ. Điều này làm Hướng Minh sư huynh rất mất hứng, cho nên bảo chúng ta cho hắn một cái giáo huấn."
Trịnh Mộc Yêu khẽ nhíu lông mày lá liễu, ánh mắt nhìn về phía Tô Dịch.
"Các ngươi có thể đi rồi."
Tô Dịch phất tay nói.
Thanh niên áo bào hoa lại mang ánh mắt nhìn về phía Trịnh Mộc Yêu, bọn họ không biết Tô Dịch, Trịnh Mộc Yêu chưa mở miệng, bọn họ căn bản không dám cứ thế rời khỏi.
"Bảo các ngươi đi, chưa nghe thấy?"
Trịnh Mộc Yêu tức giận nói.
Đám người thanh niên áo bào hoa lúc này mới như được đại xá, vội vàng rời khỏi.
"Ngươi... Ngươi là Tô Dịch?"
Cách đó không xa, Ngụy Tranh Dương quỳ ở trên mặt đất chú ý tới Trịnh Mộc Yêu, cũng thấy được Tô Dịch đứng ở bên Trịnh Mộc Yêu, không khỏi ngây người, thiếu chút nữa cũng không dám tin vào mắt mình.
"Dẫn ta đi gặp Văn Linh Chiêu."
Tô Dịch ánh mắt lạnh nhạt, xoay người bước đi.
Trịnh Mộc Yêu nghi hoặc, rõ ràng đã tìm được Ngụy Tranh Dương, nhưng vì sao bỗng nhiên lại muốn rời khỏi?
Nàng vội vàng đuổi theo.
Nơi xa phía sau truyền đến tiếng Ngụy Tranh Dương kêu to: "Tô Dịch, ngươi căn bản không xứng với Linh Chiêu, không xứng! !"
Thanh âm lộ ra oán hận, không cam lòng cùng phẫn nộ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận