Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên ( Bản Dịch Chuẩn Full)

Chương 4707: Dị động (2)

Chương 4707: Dị động (2)
Ở lúc trước buổi tối ngày đầu tiên tới Thảo Khê thôn, khi A Lăng lấy ra một viên "Quỳ Long Huyết Phách Đan" kia tộc lão Lệ Trường Thanh tặng cho, Tô Dịch đã biết, Lệ Trường Thanh tất nhiên đã phát hiện cái gì ở trên người mình, mới sẽ tặng linh đan cỡ này.
Lệ Trường Thanh lịch duyệt phong phú, cũng rất trầm ổn, chưa nói đến chuyện này với người khác.
Cho nên, trong một tháng qua, cuộc sống của mình ở Thảo Khê thôn gió êm sóng lặng, không ai quấy rầy.
Nếu không phải hôm nay A Lăng bị thương, Lệ Trường Thanh chỉ sợ cũng sẽ không tới gặp mình.
Nguyên nhân cũng rất dễ đoán, lai lịch mình có vấn đề! Lệ Trường Thanh không muốn có nhiều tiếp xúc với mình! !
Chẳng qua, Tô Dịch dám khẳng định, sau khi mình vạch trần "Tiểu Tinh Hồn Thuật", thái độ Lệ Trường Thanh đối đãi mình tất sẽ xảy ra biến hóa.
Cũng không biết, là sẽ tốt lên, hay là xấu đi.
Cân nhắc như vậy, rất nhanh, Lệ Trường Thanh dẫn theo A Lăng trở lại.
Phía sau còn dẫn theo thôn trưởng Tiết Thiên Vân cùng Tiết Phong.
Khuôn mặt nhỏ thanh tú xinh đẹp kia của A Lăng tái nhợt trong suốt, da thịt hiện ra màu đen nồng đậm.
Trên khuôn mặt nàng tràn đầy thống khổ cùng mệt mỏi khó giấu được, nhưng vẫn kiên trì tự mình đi đường, không để ai đỡ.
Khi nhìn thấy Tô Dịch, thiếu nữ cố nặn ra một nụ cười, nói: "Tộc lão nói ta không sao, chỉ cần nghỉ ngơi một chút liền sẽ khôi phục lại, ngươi đừng lo lắng."
Trong lòng Tô Dịch thương tiếc không thôi, nói với Lệ Trường Thanh: "Ngươi có thể dẫn người khác rời khỏi rồi."
Lệ Trường Thanh nói: "Vậy... A Lăng liền giao cho các hạ."
Tô Dịch gật gật đầu.
"Quỳ xuống!"
Bỗng nhiên, thôn trưởng Tiết Thiên Vân quát khẽ một tiếng.
Tiết Phong ngẩn ngơ, kinh ngạc nói: "Phụ thân, ngài đang bảo con quỳ xuống?"
Ầm!
Tiết Thiên Vân ấn một bàn tay ở bả vai Tiết Phong, áp bách hắn tới mức mặt hướng về Tô Dịch quỳ xuống, hai đầu gối đập xuống đất, trên mặt tràn ngập thống khổ cùng kinh hoảng.
Cho dù ngu nữa, hắn cũng ý thức được xảy ra vấn đề rồi!
"Lúc trước, tiểu nhi hồ đồ, bị lửa giận che mất đầu óc, thiếu chút nữa bất lợi đối với các hạ, mong các hạ khoan dung độ lượng, tha thứ tiểu nhi một lần."
Vẻ mặt Tiết Thiên Vân tràn đầy sự xấu hổ, hướng về Tô Dịch chắp tay hành lễ.
A Lăng cũng không khỏi ngây người, đây là tình huống gì?
Tiết Phong quỳ ở trên mặt đất cũng trợn tròn mắt.
Tô Dịch thì thấy lạ mà không lạ, nói: "Chút việc nhỏ này, ta căn bản không để ở trong lòng, các ngươi đi đi, đừng đến quấy rầy nữa."
Tiết Thiên Vân liên tục gật đầu, lập tức dẫn theo Tiết Phong xoay người mà đi.
Lệ Trường Thanh cũng rời khỏi theo.
"Tiêu đại ca, đây là có chuyện gì?"
A Lăng khó hiểu.
Lúc trước, Tô Dịch đã từng nói cho thiếu nữ, mình tên là Tiêu Tiển, một tháng qua, thiếu nữ vẫn luôn xưng hô hắn là "Tiêu đại ca" .
"Tiết Phong vừa rồi xông tới, muốn bất lợi đối với ta, là tộc lão ngăn trở hắn."
Tô Dịch ôn hòa giải thích,"Bọn họ bây giờ đến xin lỗi, tất nhiên là nhận thức được sai lầm đã phạm phải."
A Lăng nửa tin nửa ngờ.
Nhưng nàng bị thương quá nặng, độc rắn quấn thân, cả người khốn đốn thống khổ, cũng lười truy hỏi nữa.
"Trời sắp tối rồi, Tiêu đại ca, ta đưa ngươi trở về phòng."
A Lăng nói xong, cố nén đau đớn trên người, đi lên phía trước, cõng lên Tô Dịch ngồi ở trên ghế, bước chân tập tễnh đi vào phòng.
Tô Dịch cũng rất bất đắc dĩ.
Thiếu nữ cũng bị thương thành bộ dạng này, còn để nàng cõng, mặc cho ai nhìn thấy, sợ đều sẽ mắng mình không có nhân tính.
Nhưng hắn cũng thân bất do kỷ, chỉ có thể như thế.
"Tiêu đại ca, đây là một trái linh quả ta hôm nay vào núi hái được cho ngươi, tên là Bách Luyện Cửu Diệp Quả, cực kỳ hiếm lạ, khẳng định có thể giúp ngươi."
Trong phòng, A Lăng từ cổ tay áo lấy ra một trái linh quả chín phiến lá đỏ như lửa, quả chỉ to bằng nắm tay trẻ con, trong suốt lấp lánh, giống như cái đèn lồng nhỏ, linh khí kinh người.
"Ngươi hôm nay vì hái linh quả này mới bị thương?"
Tô Dịch không nhịn được hỏi.
A Lăng gật gật đầu.
Trong lòng Tô Dịch cuồn cuộn một phen, rất muốn đưa tay xoa đầu thiếu nữ một chút. Một tháng qua, tiểu nha đầu này vì chữa thương cho mình, đã trả giá quá nhiều, thiện lương làm cho người ta đau lòng.
"A Lăng."
Tô Dịch gọi lại thiếu nữ,"Độc rắn trên người ngươi, ta có thể cứu."
A Lăng ngẩn ra,"Ngươi?"
Tô Dịch nói: "Đúng, nếu không, tộc lão sao có thể an tâm đưa ngươi về?"
Ánh mắt A Lăng hoang mang nói: "Nhưng ngươi..."
Tô Dịch dịu dàng ngắt lời: "Ta biết, trong lòng ngươi có một ít hoang mang, chẳng qua, chúng ta chữa thương trước, được không?"
"Kế tiếp, ta truyền thụ ngươi một môn bí pháp, ngươi nghiêm túc ghi tạc trong lòng."
Tô Dịch nói,"Nếu có chỗ nào khó hiểu, liền nói cho ta biết, ta giải thích nghi hoặc cho ngươi, chỉ cần nắm giữ bí pháp này, tự có thể dễ dàng hóa giải thương thế trong cơ thể ngươi."
A Lăng gật gật đầu.
Bóng đêm tiến đến, trăng tím treo cao.
Ở chỗ sâu trong Ma Ô sơn, tiếng yêu thú gào rống quen thuộc vang lên lúc trầm lúc bổng.
Trong phòng, ánh sáng của đèn dầu nhỏ như hạt đậu, quang ảnh lay động.
A Lăng khoanh chân ngồi trên mặt đất, đang ngồi thiền, toàn thân khí cơ nổ vang, bóng người xinh đẹp hiện ra sương mù màu bạc như ánh sao.
Trên giường một bên, Tô Dịch âm thầm gật gật đầu.
Không quá bảy ngày, lấy tu vi Linh Luân cảnh kia của A Lăng, hẳn có thể hoàn toàn luyện hóa độc rắn trên người.
Bóng đêm tương tự.
Thảo Khê thôn, trong nhà của Lệ Trường Thanh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận