Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên ( Bản Dịch Chuẩn Full)

Chương 262: Rồng có nghịch lân người có giới hạn (1)

Chương 262: Rồng có nghịch lân người có giới hạn (1)
"Cũng không biết sát tinh này nên đối mặt trận sóng gió kế tiếp này như thế nào... Ài, bỏ đi, thần tiên đánh nhau, phàm nhân gặp họa, chuyện bực này ta cũng không muốn xen vào, chỉ cầu sát tinh đó về sau tuyệt đối đừng đến Phong Nguyên trai của ta nữa..."
Thúy Vân phu nhân mang theo u oán tràn ngập xoay người rời khỏi.
Trong một tòa nhã gian tầng một Phong Nguyên trai.
"Dũng thúc, ngươi đi điều tra một chút chuyện xảy ra ở Sơn Hà điện, ta cùng ca ca về nhà chờ tin tức của ngươi."
Sau khi thấy Tô Dịch và Hoàng Càn Tuấn rời khỏi Phong Nguyên trai, Viên Lạc Hề cũng ngồi không yên nữa, thanh thúy mở miệng.
"Được."
Trình Vật Dũng gật đầu đáp ứng.
Thật ra ở vừa rồi nhìn thấy chỉ có ba người Chu Hoài Thu, Nghê Hạo, Nam Ảnh rời khỏi Phong Nguyên trai, Trình Vật Dũng đã phán đoán ra, bảy người bọn Tiền Vân Lâu sợ là đã xong rồi.
Nhưng, chuyện tối nay quá mức tanh máu, bọn Chu Hoài Thu cũng nhất định không có khả năng sẽ giấu diếm tin tức, tất nhiên sẽ dẫn phát một hồi sóng gió thật lớn.
"Thế lực sau lưng bảy người trẻ tuổi kia thật ra dễ thu phục, nhưng Thanh Hà kiếm phủ chỉ sợ sẽ không từ bỏ ý đồ..."
Trình Vật Dũng thầm nghĩ,"Nhưng, Tô tiên sinh đã dám làm như vậy, có lẽ sớm không mang uy hiếp của Thanh Hà kiếm phủ đặt ở trong mắt."
Khi suy nghĩ, hắn đã triển khai hành động. ...
Phủ thành chủ.
Thư phòng.
Tần Nhược Uyên một tay để sau lưng, một tay cầm bút lông chấm đẫm mực, đang luyện chữ ở trên tờ giấy trắng trải ra.
Chữ viết trầm ngưng như sắt, thế như núi hiểm trở, nhìn một cái, cũng mang đến cho tâm thần người ta một loại cảm giác áp bách thật lớn.
Đột nhiên một tràng tiếng gõ cửa vang lên.
"Tiến vào."
Tần Nhược Uyên không ngẩng đầu, mà đầu bút lông trong tay hắn bỗng vung một cái, viết xong một chữ cuối cùng.
Chỉ thấy trên tờ giấy trắng, viết "Quẻ không thể tính hết, sợ thiên đạo vô thường" .
Tần Nhược Uyên thu hồi bút lông, ánh mắt chăm chú nhìn câu này một lát, nhẹ nhàng nói: "Mọi việc không thể làm tuyệt, để lại một lối thoát, như thế có thể lâu dài bất bại."
Sau đó, hắn giương mắt nhìn lão nô đồ đen đi vào thư phòng, nói: "Có tin tức rồi?"
"Đúng vậy."
Lão nô đồ đen gật gật đầu, trong ánh mắt có một mảng ngưng trọng,"Vừa rồi, thám tử của chúng ta báo về, Tô Dịch ở trong Sơn Hà điện Phong Nguyên trai tầng thứ chín, giết bọn Tiền Vân Lâu, Hoắc Long bảy đệ tử Thanh Hà kiếm phủ..."
Con ngươi Tần Nhược Uyên hơi co lại, nói: "Tầng thứ chín?"
"Không sai."
Lão nô đồ đen nói nhanh,"Người của chúng ta cũng ý đồ đi thăm dò, Tô Dịch vì sao có thể bày tiệc ở tầng thứ chín, nhưng người của Thúy Vân phu nhân bên kia đều kín như hũ nút."
Tần Nhược Uyên hỏi tiếp: "Tô Dịch giết người ở Sơn Hà điện, Phong Nguyên trai làm ra phản ứng gì?"
"Không mình ra ngoài, khoanh tay đứng nhìn, mặc kệ Tô Dịch cùng Hoàng Càn Tuấn rời đi."
Lão nô đồ đen thấp giọng nói,"Theo lão nô thấy, trong đó nhất định che giấu ẩn tình khác!"
Ánh mắt Tần Nhược Uyên lóe lên, nói: "Đây là điều tất nhiên, Thúy Vân phu nhân khéo léo, mối quan hệ rất rộng, sau lưng cũng không có thế lực lớn chống lưng, nhưng nàng có một huynh trưởng là trưởng lão đứng thứ năm Thiên Nguyên học cung, đây cũng là nguyên nhân Phong Nguyên trai của nàng có thể sừng sững đến nay, mà không ai dám đắc tội nàng..."
"Nhưng một người như vậy, lại dung túng Tô Dịch ở tầng thứ chín Sơn Hà điện giết người, cái này không thể nghi ngờ quá khác thường!"
Tần Nhược Uyên nói đến đây, trong mắt chợt lóe lên ánh sao,"Xem ra, ta phải tìm cơ hội tự mình đi gặp Thúy Vân phu nhân một lần."
Chuyện này, khiến hắn xác minh phỏng đoán của mình trước đó, ý thức được chi tiết của Tô Dịch quả nhiên không đơn giản như mặt ngoài!
"Đại nhân, có lẽ không cần phiền toái như vậy, lần này tham gia dùng tiệc ở Sơn Hà điện, còn có ba người Chu Hoài Thu, Nghê Hạo, Nam Ảnh, ta đã phái người đi tiếp xúc bọn họ, dùng danh nghĩa quận thủ phủ, mời bọn họ đến một chuyến."
Lão nô đồ đen trầm giọng nói.
Tần Nhược Uyên ngẩn ra một phen, tán thưởng: "Làm không tệ."
Mới nói tới đây, ngoài thư phòng đã có tiếng bẩm báo vang lên:
"Khởi bẩm đại nhân, Nghê Hạo Nghê công tử theo chúng ta trở lại rồi."
"Hồi bẩm quận thủ đại nhân, Chu sư thúc của ta đã dẫn theo Nam Ảnh sư muội quay về tông môn trước, bảo ta tới chờ nghe đại nhân hỏi."
Tới thư phòng của Tần Nhược Uyên, Nghê Hạo cung kính chào, trong lòng khẩn trương một phen.
Đây chính là đại nhân vật quyền bính ngập trời của quận thành Vân Hà, càng là một vị võ đạo tông sư như thần long trên trời!
Tần Nhược Uyên gật gật đầu, nói: "Ngươi không cần khẩn trương, chỉ cần nói chi tiết chuyện xảy ra tối nay là được, nhớ, chớ giấu diếm bất cứ chi tiết nào."
"Vâng."
Nghê Hạo ổn định tâm thần, liền mang việc tối nay từ từ kể ra.
Từ đầu đến cuối, vẻ mặt Tần Nhược Uyên vẫn luôn rất bình tĩnh.
Nhưng khi nghe tới Chu Hoài Thu ra tay, cũng bị Tô Dịch một kiếm đánh bại, vẻ mặt vị quận thủ đại nhân này tuy vẫn bình tĩnh tự nhiên, ngón tay hắn lại không khỏi run lên một cái.
"Hắn đã có thực lực mạnh mẽ như vậy, lại vì sao không giết các ngươi diệt khẩu?"
Nghe xong tình huống cả sự kiện, Tần Nhược Uyên không khỏi hỏi.
Nghê Hạo vẻ mặt ảm đạm, cay đắng nói: "Hắn nói mình không phải người lạm sát kẻ vô tội, nhưng theo ý ta, hắn hẳn là khinh thường làm như vậy."
"Khinh thường?"
Tần Nhược Uyên nhíu mày.
Bạn cần đăng nhập để bình luận