Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên ( Bản Dịch Chuẩn Full)

Chương 3503: Tiểu mao bệnh (1)

Chương 3503: Tiểu mao bệnh (1)
Tô Dịch cười cười, lời tuy là nói cho Thang Bảo Nhi nghe, nhưng làm sao chẳng phải cũng đang nhắc nhở mình?
"Thúc tổ yên tâm, cháu cam đoan không gây chuyện."
Thang Bảo Nhi cười hì hì trả lời.
Rất nhanh, đoàn người đến chỗ giữa sườn núi.
Tòa đại điện cổ xưa kia sừng sững ở chỗ giữa sườn núi, khắp nơi là dấu vết tàn phá.
Nhưng trong đại điện lại đèn đuốc sáng trưng, sớm hội tụ rất nhiều bóng người, lúc này đang khoanh chân ngồi dưới đất, nói chuyện với nhau, không khí náo nhiệt.
Chỉ nhân vật Tiên Quân, đã nhiều tới hơn mười người.
Trước mặt mỗi nhân vật Tiên Quân, đều dẫn theo một hậu bối trẻ tuổi.
Khi Thang Linh Khải dẫn theo Thang Bảo Nhi, Tô Dịch đến, nhất thời có rất nhiều người đứng dậy đón chào, ùn ùn hàn huyên chào Thang Linh Khải.
Sau đó, ở dưới một đám Tiên Quân lễ nhượng, Thang Linh Khải ngồi ở trên ghế chỗ trung ương đại điện.
Tô Dịch và Thang Bảo Nhi thì ngồi ở một bên.
Bởi vậy có thể nhìn ra, thân là Tiên Quân của Thang gia thế lực đầu sỏ như vậy, địa vị Thang Linh Khải là siêu nhiên cỡ nào.
Tô Dịch vẫn chưa cảm giác có cái gì khác biệt.
Một cái thứ tự ghế mà thôi.
Chẳng qua, hắn cũng có thể phát hiện, hơn mười Tiên Quân kia ngồi đây, mơ hồ đều có ý tứ lấy "Thang Linh Khải" làm chủ, sai đâu đánh đó.
"Trước mắt, chỉ chờ đại trưởng lão Càn Khôn kiếm phủ 'Lý Ngộ Chân' đến, chúng ta liền có thể liên thủ với nhau, đi xông vào 'Vạn Tàng điện' ở chỗ đỉnh núi."
"Không biết Thang đạo huynh có an bài hay không?"
Một đám Tiên Quân đều tán gẫu về công việc có liên quan với truyền thừa tạo hóa của Vạn Tàng điện.
Thang Linh Khải cười nói chuyện với họ.
Tô Dịch lại cảm giác có chút nhàm chán.
Hắn việc ta ta cứ làm ngồi ở nơi đó uống rượu, trong lòng đang cân nhắc, vừa rồi cảm nhận được một tia khí tức quen thuộc kia, chuyện rốt cuộc là thế nào?
"Tiểu ca, ngươi có phải cũng cảm giác rất không thú vị hay không?"
Thang Bảo Nhi chớp lông mi thật dài, ghé đến phụ cận Tô Dịch, hơi thở thơm tho, nhỏ giọng truyền âm nói.
Còn chưa chờ Tô Dịch trả lời, thiếu nữ đã bĩu môi,"Những hàn huyên cùng khách sáo kia đều là công phu mặt ngoài, ta trước giờ không thích."
Tô Dịch cười nói: "Nếu là tri kỷ gặp nhau, bạn tốt tụ tập, tự nhiên không phải thích sao, mà giống trường hợp thế này, quả thực như ngươi nói, không có gì thú vị cả."
Thang Bảo Nhi chợt sinh ra cảm giác tri kỷ, nụ cười sáng lạn,"Ta quả nhiên không nhìn lầm người, ngươi lúc khoác lác có chút không được lòng, phương diện khác đều vô cùng tốt."
Tô Dịch ngạc nhiên: "Ta khoác lác khi nào?"
Thang Bảo Nhi chớp đôi mắt hạnh nhân xinh đẹp, cười giảo hoạt,"Lúc vừa gặp mặt, ngươi nói dưới Lạc Thủy có ba mươi sáu con ác giao, còn nói 'Phục Thiên Đế Quân' là bị ép tự mình kết thúc mà chết, nhưng ngươi biết không, trong Tàng Kinh lâu nhà ta để lại bút tích của tổ tiên, trên đó ghi lại tình huống chi tiết có liên quan với một trận chiến này, những ý kiến đó của ngươi căn bản không thể trải qua được sự cân nhắc, tựa như thổi da bò, chọc cái là thủng."
Tô Dịch giật mình, dở khóc dở cười.
Thang Bảo Nhi cười mỉm nói: "Nhưng ngươi yên tâm, ta sẽ không cười đùa ngươi, người trẻ tuổi như chúng ta, khó tránh khỏi đều có chút tật xấu nhỏ thế này thế kia, nhưng cũng chính bởi vì như vậy, mới thể hiện ra sự chân thật."
Mi mắt thiếu nữ cong cong, yêu kiều nghịch ngợm, khi nói chuyện, búi tóc nhỏ kia trên đỉnh đầu còn nhoáng lên, khiến Tô Dịch cũng nhịn không được muốn đưa tay đi bắt.
"Vậy ngươi có tật xấu nhỏ gì?"
Tô Dịch như có hứng thú nói.
Thang Bảo Nhi nhíu mày ngài, buồn bực nói: "Tật xấu nho nhỏ nhiều lắm, ví dụ như sinh ra quá xinh đẹp, luôn khó tránh khỏi bị những ong bướm kia theo đuổi, ví dụ như thiên phú tu đạo quá cao, các lão nhân kia của tông tộc hàng ngày khen ta, nói tiền đồ ta về sau, đủ có thể vượt lên một ít tổ tiên tông tộc. Ài, tuy ta rất khẳng định có thể vượt qua một ít tổ tiên, nhưng ngày nào cũng được khen như vậy, cũng là rất nhàm chán..."
Nàng như dốc hết tim gan, líu ríu nói không ngừng.
Nhưng Tô Dịch lại nghe mà không biết nên khóc hay cười.
Cái này cũng tính là tật xấu nho nhỏ?
Tật xấu nho nhỏ như vậy, mình cũng có, hơn nữa còn rất nhiều!
Đột nhiên, trên chỗ ngồi cách đó không xa, một người trung niên tóc xám cười nói: "Thang đạo huynh, tiểu gia hỏa này bên cạnh ngươi, chẳng lẽ cũng là con cháu tông tộc các ngươi?"
Thang Bảo Nhi vị đại tiểu thư này, rất nhiều đại nhân vật ở đây đều nhận ra, biết đó là hòn ngọc quý trên tay cổ tộc Thang thị, thiên chi kiêu nữ hàng đầu thế gian.
Nhưng đối với Tô Dịch, tất cả mọi người đều rất xa lạ.
Thang Linh Khải cười nói: "Vị này là Tô Dịch Tô tiểu hữu, ở lúc trước trên đường đến Phục Thiên đại sơn, chúng ta có duyên gặp nhau, liền cùng nhau đến."
Mọi người lúc này mới giật mình, thì ra, người trẻ tuổi này không phải con cháu Thang gia.
Nhất thời, rất nhiều người mất đi hứng thú tiến một bước tìm hiểu.
Cũng có người cười nói: "Có thể được Thang huynh nhân vật tôn quý như vậy thưởng thức cùng hợp tác, vị Tô tiểu hữu này thực là phúc khí tốt, vận khí tốt!"
Một ít đại nhân vật cũng bắt đầu nhao nhao phụ họa,"Không sai, có duyên pháp này, tiền đồ vị Tô tiểu hữu này nhất định không thể hạn lượng."
Nhìn như là khen Tô Dịch, thực ra cũng là đang làm nổi bật Thang Linh Khải khó lường.
Trong lòng Tô Dịch biết rõ, căn bản không để ý.
Bạn cần đăng nhập để bình luận