Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên ( Bản Dịch Chuẩn Full)

Chương 7394: Một tích tắc nguy cấp (1)

Chương 7394: Một tích tắc nguy cấp (1)
“Nếu không đi bắt tiểu nha đầu kia, làm con tin?”
Thái Hạo Linh Ngu đề nghị, “Chờ lúc chúng ta rời khỏi Phi Tiên bí cảnh này, cũng có thể đi cò kè mặc cả với người của nghiệp kiếp nhất mạch.”
Tô Dịch nghĩ một chút, vẫn lắc đầu nói: “Bỏ đi, một tiểu cô nương Tiêu Dao cảnh mà thôi, lại chưa từng đối địch chúng ta, tạm thời không cần để ý tới.”
Có lẽ thiếu nữ kia làm tiểu đệ tử của Phán Quan, thân phận tôn quý đặc thù, nhưng một thân tu vi đó lại không thể làm giả, là Tiêu Dao cảnh thật sự không thể nghi ngờ.
Tô Dịch cũng không có hứng thú đi làm khó một tiểu cô nương như vậy.
Mà đối với Tô Dịch quyết đoán vậy, Thái Hạo Linh Ngu rõ ràng có chút bất ngờ. 
Sau đó, nàng nhìn Tô Dịch một cái thật sâu, nói: “Nghe lời ngươi.” 
Không có ai biết, quyết đoán này của Tô Dịch, làm Thái Hạo Linh Ngu nhớ tới Tiêu Tiển năm đó từng lẻn vào Thái Hạo thị. 
Lúc ấy, Tiêu Tiển lấy Thiết Mệnh Thuật ngụy trang, đóng giả một vị đại nhân vật của Thái Hạo thị, tiềm tàng ẩn cư ở Thái Hạo thị cả một tháng. 
Nhưng thẳng đến khi rời khỏi, Tiêu Tiển cũng chưa từng thương tổn các tộc nhân kia của Thái Hạo thị. 
Cái này tỏ rất khác thường, cũng rất cổ hủ, đến ngày nay, trên dưới Thái Hạo thị cũng không rõ, Tiêu Tiển năm đó rõ ràng có cơ hội đi gây hại Thái Hạo thị, lại vì sao cái gì cũng chưa làm. 
Duy chỉ có Thái Hạo Linh Ngu rõ, không phải Tiêu Tiển nhân từ nương tay. 
Mà là Tiêu Tiển có cái nên làm, có việc không nên làm, thù hận của hắn cùng năm đại thiên khiển thần tộc, bởi thiên khiển giả dựng lên, tự nhiên bởi vậy mà chết, căn bản không cần thiết đi lạm sát một trận! 
Mà lúc này hành động của Tô Dịch, cùng bản tính có cái nên làm, có việc không nên làm kia của Tiêu Tiển trái lại rất tương tự! 
Hành động như vậy, cũng làm Thái Hạo Linh Ngu sinh ra xúc động, thiếu chút nữa cho rằng người đọc sách phụ lòng kia đã trở lại! 
Tô Dịch không biết những thứ này. 
Ánh mắt hắn di chuyển, nhìn về phía Phi Tiên Đài. 
Nơi đó, chính là địa phương hắn lần này chứng đạo phá cảnh. 
“A ~” 
Một tiếng kinh hô vang lên, trên khối đá vụn kia, thiếu nữ mặc váy ngồi ở nơi đó giống như con mèo nhỏ kinh hãi đứng lên, nhìn về phía bọn Tô Dịch. 
Thiếu nữ mặc váy tựa như vừa phát hiện có người đến, một đôi mắt hạnh trong suốt trợn to, dại ra ở đó. 
Thái Hạo Linh Ngu trêu chọc nói: “Ô, tiểu nha đầu này rốt cuộc tỉnh táo lại rồi.” 
Ánh mắt thiếu nữ mặc váy sạch sẽ trong suốt, có chút ngốc, như ngượng ngùng cúi đầu, rụt rè nói: “Ta vừa rồi nghĩ tâm sự, chưa phát hiện các vị, thật ngại quá.” 
Người tí hon mặc đạo bào bật cười ‘Phốc’ một tiếng, “Nha đầu này thoạt nhìn có chút thiếu tâm kế nha, đổi làm người khác của nghiệp kiếp nhất mạch nhìn thấy chúng ta, đã sớm xù lông, ai còn sẽ cảm thấy xấu hổ?” 
Thiếu nữ mặc váy theo bản năng ngẩng đầu, nhìn về phía người tí hon mặc đạo bào, ngơ ngác hỏi: “Cái gì là xù lông?” 
Người tí hon mặc đạo bào: “...” 
Cái này cũng không hiểu? 
Tô Dịch và Thái Hạo Linh Ngu cũng cảm thấy có chút kỳ quái, thiếu nữ mặc váy này tuy tu vi rất yếu, nhưng khi đối mặt bọn họ các “vị khách không mời mà đến” này, lại không có bất cứ kinh sợ cùng bất an gì. 
Lại nhìn lời nói cùng cử chỉ của nàng, cho người ta một loại cảm giác tâm tính đơn giản, cả người lẫn vật vô hại. 
“Ngươi không sợ chúng ta?” 
Người tí hon mặc đạo bào nhịn không được hỏi. 
Thiếu nữ mặc váy nhíu hàng lông mày nhỏ, kỳ quái nói: “Vì sao phải sợ? Ta từ trên thân các ngươi chưa nhìn thấy bất cứ sự ác ý nào nha.” 
Người tí hon mặc đạo bào hung tợn nói: “Vậy ngươi không tò mò, chúng ta vì sao có thể đến nơi đây?” 
Thiếu nữ mặc váy sửng sốt, ở lúc này như sực tỉnh, giật mình nói: “Đúng nha, các ngươi không có Hóa Long Tác, sao có thể đi vào Phi Tiên bí cảnh?” 
Mọi người: “...” 
Thiếu nữ này thật là tiểu đệ tử của Phán Quan? 
Nhưng vì sao tâm tính sẽ đơn giản như vậy? 
“Được, chúng ta thực đụng tới kẻ thiếu tâm nhãn.” 
Người tí hon mặc đạo bào nói thầm. 
Thiếu nữ mặc váy có chút xấu hổ, ngượng ngùng nói: “Sư tôn ta ngẫu nhiên cũng sẽ nói ta như vậy, ài, ta... Tựa như thực sự quá ngu ngốc... Tu hành rất ngốc, làm người cũng rất ngốc, cái gì cũng không làm tốt...” 
Thanh âm càng lúc càng mỏng manh, đầu cũng cúi thấp đi. 
Lập tức, người tí hon mặc đạo bào trầm mặc. 
Tô Dịch thì như có chút suy nghĩ. 
Tâm tính, lời nói, cử chỉ của thiếu nữ này, tựa như một dòng nước trong suốt, trong suốt kỳ ảo, làm người ta nhìn thấy rõ ràng rành mạch. 
Dẫn tới, đừng nói là hắn, ngay cả Thái Hạo Linh Ngu, người tí hon mặc đạo bào cũng theo bản năng cho rằng, thiếu nữ tâm tính đơn giản sạch sẽ, mà không phải cố ý giả bộ hồ đồ. 
Bản thân cái này quá không thể tưởng tượng. 
Trên đời này rất nhiều tồn tại tuyệt thế, tâm tính đều có thể rèn luyện đến mức trong suốt tuyệt tục. 
Nhưng thiếu nữ này lại khác, nàng như sinh ra đã như thế, mỗi tiếng nói cử động đều phát ra từ bản tâm, tự nhiên mà vậy. 
“Ngươi vừa rồi ở đây làm cái gì?” Tô Dịch chợt hỏi. 
Thiếu nữ mặc váy ngẩn ra, không khỏi lâm vào trầm ngâm, ánh mắt trong suốt cũng trở nên ngơ ngẩn, ngơ ngác đứng ở nơi đó, thật lâu không nói gì. 
Người tí hon mặc đạo bào thiếu chút nữa ngây ngốc, một vấn đề đơn giản như thế, cũng cần trầm ngâm lâu như vậy? 
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận