Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên ( Bản Dịch Chuẩn Full)

Chương 6674. Tứ hải chúa tể (1)

Chương 6674. Tứ hải chúa tể (1)
Mà Tô Dịch lại như bên cạnh không có ai cả, đưa tay lau vết máu trên khuôn mặt của Vân Dung, nói: “Bọn họ đều là đồng môn của ngươi, ngươi cảm thấy nên xử lý bọn họ như thế nào thì tốt?”
Vân Dung do dự một lúc lâu, mới thấp giọng nói: “Nếu theo ý tưởng của vãn bối, không muốn tiền bối bởi vì vãn bối mà dẫn lửa vào người, nếu như vậy, lương tâm vãn bối khó yên.”
Tô Dịch cười nói: “Dẫn lửa vào người? Không tính là gì cả, đã ra tay, vậy ta trái lại muốn biết, bọn họ lấy đâu ra lá gan, dám dùng tính mạng của ngươi để nhằm vào ta.”
Nói xong, hắn rốt cuộc đưa ánh mắt nhìn về phía Nhạc Khâu, “Ngươi muốn giải thích một phen hay không?”
Nhạc Khâu cả người phát lạnh, ngoài miệng hãy còn lạnh lùng nói: “Có chim ngươi...”
Ầm!
Lời vừa nói ra miệng, cả người quỳ nơi đó, hai đầu gối đập xuống đất, thất khiếu chảy máu, trong miệng phát ra tiếng kêu rên thống khổ.
Một màn này, hoàn toàn dọa hỏng người khác, gần như sụp đổ.
Một lần này bọn họ rốt cuộc đã trêu chọc một tồn tại khủng bố như thế nào?
Hoàn toàn không kiêng kỵ thân phận bọn họ.
Hoàn toàn không để ý đây là Long Cốt Giới Thuyền của La thị nhất tộc.
Nói giết người liền giết người, mắt cũng không chớp.
Đáng sợ nhất là, bọn họ hoàn toàn không biết, đối phương sẽ ra tay ở khi nào, lại là ra tay như thế nào!
Quá quỷ dị, cũng quá khủng bố!
“Có phải bởi vì ngươi hay không?”
Ánh mắt Tô Dịch di chuyển, nhìn về phía Vân Lưu.
Sớm từ lúc lên thuyền, hắn đã phát hiện, Vân Lưu này là nữ nhân tâm địa ác độc, trong ngoài khác nhau.
Làm đồng tộc, nữ nhân này lại có một phần hận ý không thể che giấu đối với Vân Dung.
Mà lúc này, bị ánh mắt Tô Dịch nhìn chằm chằm, Vân Lưu nhất thời sợ mất vía, mặt mày ảm đạm.
Nàng nước mắt rơi như mưa, khóc nói: “Tiền bối, ta cùng ngài không oán không thù, nào có gan dám làm như thế.”
Tô Dịch ồ một tiếng, quay đầu nói với Vân Dung: “Ân oán giữa ngươi cùng cô ta, do ngươi tới giải quyết, trên đường đại đạo, đá mài đao có ân oán khúc mắc với bản thân như vậy, chỉ có tự mình giải quyết, mới có thể trảm phiền muộn trong lòng, khiến bản thân ý niệm thông suốt.”
“Ta?”
Vân Dung ngẩn ngơ.
Sau đó, nàng như chợt tỉnh ngộ, nói: “Đa tạ tiền bối chỉ điểm!”
Làm một hạ vị thần, Vân Dung tự nhiên rõ, đây là một cái rèn luyện cực kỳ mấu chốt đối với mình về sau tu hành, nếu có thể chém nó, sẽ sinh ra ích lợi không thể đo lường đối với con đường tu đạo của mình.
Nhưng rất hiển nhiên, Vân Lưu không có loại giác ngộ này, khi biết được Tô Dịch không giết nàng, trong lòng quả thực vui sướng muốn điên.
Chẳng qua ở mặt ngoài, vẫn khóc như hoa lê dính mưa, một bộ dáng bàng hoàng bất lực đáng thương.
Mà lúc này, Tô Dịch cất bước đi về phía Nhạc Khâu quỳ trên mặt đất.
Hắn rất khó hiểu, ở ngày đầu tiên đi lên Long Cốt Giới Thuyền mà thôi, đã bị người ta ù ù cạc cạc nhằm vào, không thể nghi ngờ tỏ ra rất khác thường.
Vân Dung chẳng qua là bị người ta lợi dụng mà thôi.
Bao gồm Nhạc Khâu Xích Diên đạo đình này, khẳng định cũng bị người ta lợi dụng, coi như quân cờ ném đá dò đường.
Đơn giản mà nói, Tô Dịch hoài nghi, sau lưng trận sóng gió nho nhỏ này, chỉ sợ có kẻ khác làm chủ!
Ngay sau đó, Nhạc Khâu đã bị Tô Dịch nhấc lên.
Cũng lười nói lời thừa, trực tiếp tiến hành sưu hồn!
Từ đầu đến cuối, người khác ngơ ngác nhìn, không ai dám ngăn trở.
Thậm chí cũng không dám nhiều lời một chữ.
Câm như hến.

Lầu các chữ Thiên số một.
La Vân An ngồi một mình ở nơi đó uống rượu.
Vị Văn tiên sinh thần bí kia đi dạo trên phố xá, nói là muốn một mình nghĩ một số chuyện.
Đối với điều này, La Vân An ngược lại thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Mỗi một lần chỉ cần một mình ở chung với Văn tiên sinh, liền khiến hắn như mũi nhọn tì lên lưng, đứng ngồi không yên.
Hắn rất kỳ quái, Văn tiên sinh rõ ràng đã rất khiêm tốn thu mình, một thân khí tức nội liễm, chưa từng tiết lộ mảy may.
Nhìn từ mặt ngoài, cũng không khác gì phàm phu tục tử tầm thường.
Nhưng khi thật sự ở chung với Văn tiên sinh, luôn khiến La Vân An không tự giác tâm thần căng thẳng, kính sợ đến tận xương tủy.
Trước mắt Văn tiên sinh không có mặt, La Vân An cũng khó được trầm tĩnh lại.
“Thiếu chủ, Mạch Hàn Y kia đã đi tìm người của Xích Diên đạo đình rồi.”
Một lão bộc đi vào lầu các, khom người bẩm báo.
La Vân An nhất thời tinh thần rung lên, “Thật không, ta trái lại rất tò mò, hắn là dám ở trên Long Cốt Giới Thuyền của La gia ta ra tay hay không!”
Lão bộc có chút kỳ quái, ở trên Nam Hải này, La gia giao hảo với các thế lực lớn, ai ăn gan hùm mật báo, dám giương oai ở trên thuyền bọn họ?
Nhưng thoạt nhìn, thiếu chủ tựa như rất chờ mong người tên là Mạch Hàn Y kia ra tay!
Nhưng, lão bộc rất biết điều chưa hỏi nhiều.
Có một số việc, không phải hắn một lão nô tài có thể tìm hiểu.
“Ta nghe nói, Đông Hải Hắc Nguyệt Long Vương, Bắc Hải Cửu Anh thần tộc đệ nhất Thiên Quân Doanh Thiên, Tây Hải ‘Thanh Tuyệt Thánh Vương’ đều đã đến Nam Hải, tới ‘Huyền Phượng thần tộc’ làm khách, việc này là thật hay giả?”
La Vân An hỏi.
Hắn quanh năm ở Nam Minh châu Thần Khung kiếm tông tu hành, đối với chuyện xảy ra gần đây ở Nam Hải tuy cũng có nghe nói, nhưng lại không nhiều.
Bạn cần đăng nhập để bình luận