Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên ( Bản Dịch Chuẩn Full)

Chương 104: Đêm thịnh yến đèn đuốc như họa (1)

Chương 104: Đêm thịnh yến đèn đuốc như họa (1)
So với đáp ứng tham gia Long Môn yến hội, hắn càng thêm để ý là bản thân tu luyện.
Mấy ngày qua, Hoàng Càn Tuấn sáng sớm mỗi ngày sẽ dâng một hũ canh xương đun linh dược.
Lại thêm có năm mươi khối linh thạch để tu luyện, tiến cảnh tu luyện của Tô Dịch cũng cực kỳ kinh người.
Ngay tại đêm hôm qua, đã hoàn toàn rèn luyện cấp bậc "Luyện Cân" đến mức đại viên mãn, mạch máu toàn thân giống như rồng có sừng, trong mềm dẻo ẩn chứa sức bật khủng bố.
Đổi làm hắn bây giờ đi đối phó Ngô Nhược Thu cấp bậc "Tụ Khí cảnh Thông Khiếu", đủ để thoải mái giết chết gã.
"Quả nhiên, theo bắt đầu 'Luyện Cốt', dược thảo bình thường đã tạo ra hiệu quả rất nhỏ..."
Rất nhanh, Tô Dịch nhíu mày, từ trong thùng gỗ đứng dậy, trên thân thể nhìn như gầy gò tuấn tú, từng khối cơ bắp góc cạnh rõ ràng, trắng nõn trong vắt như ngọc.
Xương cốt toàn thân hắn chưa nói là cường tràng, nhưng mỗi một tấc da, máu thịt, mạch máu kia đều ẩn chứa lực lượng đủ khiến võ giả khác theo không kịp.
Lau người một lần, mặc áo bào, Tô Dịch khoanh chân ngồi ở trên giường, hai tay đều nắm một khối linh thạch.
Luyện Cốt, là một tầng cuối cùng của Bàn Huyết cảnh.
Đến cảnh giới này, so với Luyện Cân càng khó tu luyện hơn xa, trung tâm là ở muốn cần mang xương khớp luyện đến "cốt tủy như sương" quá mức khó khăn!
Võ giả thế gian Đại Chu triều, đại đa số cả đời đều sẽ bị vây ở trong cảnh giới này, khó có thể thực hiện đột phá cao hơn.
Giống thành Quảng Lăng.
Võ giả Bàn Huyết cảnh nhiều như lông trâu, nhưng nhân vật Tụ Khí cảnh, lại chỉ một dúm như vậy.
Nguyên nhân là ở chỗ "Luyện Cốt" quá khó, như một lạch trời ngăn cản ở đó, dẫn tới không thể đi đột phá cảnh giới cao hơn.
Đối với Tô Dịch mà nói, khó không phải Luyện Cốt, mà là tài nguyên tu luyện.
Trước kia còn có thể dùng dược thảo tầm thường để phối hợp tu luyện.
Bây giờ mà nói, dược thảo tầm thường đã căn bản không phát huy tác dụng.
Chỉ có thể dùng linh dược, linh thạch, hoặc là ở nơi linh khí hội tụ tu luyện!
Nhưng ở Đại Chu triều này, những thứ này không thể nghi ngờ đều cực hiếm có.
"Linh thạch bậc một trong tay còn có hơn ba mươi viên, nếu không có linh dược phụ trợ, mỗi ngày tu luyện phải hao phí năm viên..."
"Tiếp tục như vậy cũng không phải là biện pháp. Có lẽ, có thể cân nhắc chuyện rời khỏi thành Quảng Lăng rồi."
Vừa tu luyện, Tô Dịch vừa suy nghĩ.
Đại Chu triều lãnh thổ rộng lớn, trong chỗ nó quản hạt bố trí "sáu châu ba mươi sáu quận" .
Đất một châu, bao trùm sáu quận, trong mỗi một quận có nhiều thành trì.
Như quận Vân Hà, thuộc một trong sáu quận của Cổn Châu, có được mười chín tòa thành trì.
Thành Quảng Lăng, chỉ là một trong số đó.
Ở trên bản đồ địa vực Đại Chu triều, thành Quảng Lăng chỉ có thể tính là một tòa thành nhỏ hẻo lánh vùng sâu vùng xa của Đại Chu mà thôi.
Mấy năm trước, Tô Dịch lựa chọn đến Thanh Hà kiếm phủ quận Vân Hà tu hành, chính là nhìn trúng quận Vân Hà vị trí hẻo lánh, cách Ngọc Kinh thành cực kỳ xa xôi.
Như thế, liền có thể thoát khỏi ảnh hưởng đến từ Ngọc Kinh Tô thị.
Nhưng hắn lại không ngờ, khi ngày nào đó mình mất hết tu vi tiến đến, lực lượng của Ngọc Kinh thành Tô thị, thế mà ở thời gian ngắn nhất đã tìm được hắn!
Cho nên, ở sau khi thức tỉnh ký ức kiếp trước, Tô Dịch sớm làm ra quyết đoán ——
Chờ lúc tu vi tới Bàn Huyết cảnh đại viên mãn, lại rời khỏi thành Quảng Lăng.
Như thế, cho dù sau khi rời khỏi đụng tới một ít chuyện khó giải quyết, cũng có sức ứng đối.
Nhưng tình huống bây giờ đã khác.
Thành Quảng Lăng chung quy chỉ là một tòa thành trì xa xôi, tài nguyên tu hành có được vô cùng thiếu thốn.
Muốn tiếp tục tu luyện, nhất định phải cân nhắc tới nơi càng thêm màu mỡ.
Ví dụ như Vân Hà quận thành.
Nếu không, sẽ là cục diện không bột đố gột nên hồ.
"Chuyện rời khỏi không vội, mặc kệ như thế nào, cũng cần ở trước khi rời khỏi đi núi Vân Thương trước một chuyến."
Tô Dịch chưa quên, trên Quỷ Mẫu lĩnh kia có một con Lục âm Tuyệt Thi, có Lục âm Thảo cùng Cực Dương Hoa.
Rất có thể còn chôn giấu một đoạn âm sát linh mạch!
"Ô, trong lời đồn, Quỷ Mẫu lĩnh từ xưa đã là nơi quỷ vật thường lui tới, đến lúc đó có thể dẫn theo Khuynh Oản cùng đi một chuyến."
Tô Dịch nhớ tới Khuynh Oản trong hồ lô dưỡng hồn, lông mày không khỏi khẽ nhíu lại.
Nha đầu này linh duyên không cạn nha!
Vô luận âm sát linh mạch, hay là Lục âm Thảo, tu vi mình bây giờ còn chưa dùng được.
Nhưng đối nàng âm hồn cấp thấp nhất bực này mà nói, đều là đại bổ vật!
Ba ngày sau.
"Long Môn yến hội" vạn người chú ý sẽ mở màn ở tối nay.
Tô Dịch đạp nắng sớm, như trước đây đi tới bờ sông Đại Thương ngoài thành, bước về phía một mảng rừng cây dâu kia.
Đối với hắn mà nói, hôm nay cùng trước kia cũng không có bao nhiêu khác biệt. ...
Rừng dâu.
Tô Dịch không vội không nóng, tâm thần trong suốt, suy diễn Tùng Hạc Đoán Thể Thuật một lần rồi lại một lần.
Tu hành.
Từ trước tới giờ cần kham khổ, trầm lòng để tích lũy.
Người nghị lực lớn có thể kiên trì bền bỉ.
Người khí phách lớn có thể dũng mãnh tinh tiến.
Hai thứ, là thiên hạ công nhận tu hành cần có.
Cho dù là yêu nghiệt kinh diễm chư thiên có một không hai, nếu không kiên trì bền bỉ khắc khổ tu luyện, cũng không làm nên thành tựu gì.
Thẳng đến lúc hành công xong, Tô Dịch quay người trở về.
Bạn cần đăng nhập để bình luận