Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên ( Bản Dịch Chuẩn Full)

Chương 3390: Lão đạo lôi thôi xem bói (2)

Chương 3390: Lão đạo lôi thôi xem bói (2)
"Lo lắng sao?" Tô Dịch hỏi.
Thanh Vi thấp giọng nói: "Thiếp thân tuyệt không lo lắng, chỉ là có chút hổ thẹn."
"Hổ thẹn?"
"Bởi vì thiếp thân, thêm phiền toái cho công tử rồi."
Tô Dịch bật cười.
Cái này đã tính là gì?
Hắn đi thẳng về phía sạp tướng số kia nơi xa, về phần một hồi xung đột vừa rồi xảy ra đó, sớm bị hắn ném ra sau đầu.
Thanh Vi vội vàng đuổi theo. ...
"Thanh Vi Tiên Quân lúc trước tuy nhiều lần từ chối ta theo đuổi, nhưng lại cũng không dám thật sự xé rách da mặt, nhưng hôm nay, nàng thế mà lại trước mặt mọi người sỉ nhục ta! Trong đó nhất định có nguyên nhân!"
Vành mắt Trọng Kỳ đỏ lên, sắc mặt âm trầm đáng sợ.
"Quả thực có chút khác thường."
Trung niên gầy gò trầm ngâm nói: "Có lẽ, Thanh Vi Tiên Quân là đã tìm được con bài chưa lật đủ có thể dựa vào."
Trọng Kỳ nhíu mày nói: "Không phải nói Lưu Vân Tiên Vương của Tiểu Như Ý Trai gặp kiếp số không hóa giải được, vẫn luôn bế quan sao? Thanh Vi kia chẳng lẽ không rõ hậu quả hoàn toàn xé rách da mặt với chúng ta?"
Người trung niên gầy gò ôn hòa nói: "Thánh tử, không cần để ý những thứ này, ba ngày sau lúc tổ chức pháp hội, ta dám cam đoan, Thanh Vi Tiên Quân nhất định sẽ cúi đầu!"
Trọng Kỳ thở dài: "Ta không lo lắng nàng không cúi đầu, mà là vừa rồi thật sự quá mất mặt! Nhất là tên rác rưởi kia bên cạnh Thanh Vi, quả thực nên thiên đao vạn quả!"
Trung niên gầy gò cười nói: "Vậy thì thiên đao vạn quả! Chẳng qua, phải đợi tới sau khi pháp hội tổ chức mới được."
Trọng Kỳ hít sâu một hơi, ánh mắt lóe lên nói: "Ta phân biệt được nặng nhẹ."...
Trước sạp xem bói treo một cây cờ phướn, trên đó viết một bộ câu đối:
Xem nhật nguyệt trong bàn tay, tính ra chuyện họa phúc nhân gian.
Lấy càn khôn trong tay áo, đoạn hết điềm lành dữ thiên hạ.
Tô Dịch như có hứng thú đánh giá cây cờ phướn này.
Mà phía sau sạp xem bói, ông lão mũi rượu đỏ bừng, mắt tam giác, cả người lôi thôi kia cũng đang đánh giá Tô Dịch cùng Thanh Vi.
Khi thấy bóng người yểu điệu ngạo nhân đó của Thanh Vi, lão nhân này ực một tiếng, nuốt nuốt nước miếng, vẻ mặt đáng khinh.
Thanh Vi nhất thời nhíu mày, thời điểm sớm hơn một chút, Trọng Kỳ sao không đánh chết kẻ như lão lưu manh này đi?
May mắn, ông lão lôi thôi rất nhanh dời ánh mắt đi, đặt ở trên người Tô Dịch, một đôi mắt tam giác đục ngầu đột nhiên đăm đăm, dại ra ở đó.
Đôi tay thu ở trong tay áo bào kia, cũng đang không khống chế được run nhè nhẹ!
"Vế trên dưới bộ câu đối này, phải phân biệt thêm một câu."
Tô Dịch tự nói: "Cuối vế trên, nên thêm một câu 'xem tâm tình', cuối vế dưới, nên thêm một câu 'phải thêm tiền'."
Thanh Vi thưởng thức một chút, không khỏi 'phốc' cười ra tiếng.
Phía sau sạp, ông lão lôi thôi kia đột nhiên đứng dậy, nhấc chân muốn đi.
"Đứng lại."
Tô Dịch mở miệng.
Hai chữ rất bình thản tùy ý.
Không có bất cứ ý tứ hàm xúc uy hiếp gì.
Nhưng bóng người gầy trơ xương của ông lão lôi thôi cứng đờ, cái chân vừa bước ra đó liền thu trở về.
Lão gian nan xoay người, vẻ mặt đầy cười khổ, hướng về Tô Dịch chắp tay nói: "Người trên phố dài Hắc Long này đều biết, tiểu lão chính là lão lừa đảo dựa vào xem bói kiếm cơm ăn, còn xin các hạ giơ cao đánh khẽ, chớ làm khó tiểu lão."
Ánh mắt Tô Dịch ý vị sâu xa, nói: "Ngươi gạt được người khác, lại không lừa được ta, tựa như ngươi vừa rồi tính một quẻ cho tên kia, không hàm hồ một chút nào cả."
Vẻ mặt ông lão lôi thôi âm tình bất định một phen, thử nói: "Xin hỏi các hạ thần thánh phương nào?"
Tô Dịch nói: "Thật muốn tiếp tục giả bộ?"
Trên dưới tiên giới này, người có thể nhận ra hắn ít ỏi không có mấy, lão khốn kiếp trước mắt này chính là một trong số đó.
Trên thực tế, ngay cả Tô Dịch cũng không ngờ, sẽ ở trên chợ Hắc Long đụng phải lão gia hỏa này.
Ông lão lôi thôi xấu hổ cười cười, nói: "Không phải lão tử giả bộ hồ đồ, thật sự là không dám tin tưởng mà thôi."
Ánh mắt Tô Dịch vi diệu, nói: "Ta cũng không dám tin tưởng, ngươi lão già này mạng cứng như thế, có thể sống đến bây giờ, hơn nữa thoạt nhìn sống được còn rất dễ chịu."
Ông lão lôi thôi cười khổ lắc đầu nói: "Ài, tình cảnh của lão tử thua xa ngày xưa, trải qua một hồi tiên vẫn hạo kiếp đó, cho tới bây giờ, miễn cưỡng chỉ có thể sống tạm trên đời."
"Tìm chỗ nào uống một chén?"
Tô Dịch nói.
Ông lão lôi thôi không chút do dự từ chối, nói: "Cái mồm thối này của lão tử, ở trong năm tháng quá khứ dài lâu, đã gặp phải quá nhiều tai họa cùng kiếp số, mà ta từng thề, không dính dáng thế gian này nữa..."
Không đợi nói xong, Tô Dịch đã bắt lấy bờ vai của lão, xách đến trước người, cười nói: "Lời thề của ngươi lão khốn kiếp này, ngay cả thiên đạo cũng không tin, đi nhanh đi."
Không cho phân trần, liền kéo ông lão lôi thôi đi.
Thanh Vi theo sát sau đó, trong lòng rất không bình tĩnh.
Đến lúc này, nàng làm sao nhìn không ra kẻ như lão lưu manh này, thực ra rất có thể là một ẩn sĩ cao nhân?
Trong một tòa tửu lâu.
Ông lão lôi thôi đối mặt mỹ vị đầy bàn, lại không có lấy một chút khẩu vị, ngược lại than thở, mặt co mày cáu.
Tô Dịch thì việc ta ta cứ làm uống rượu, cười nói: "Trả lời ta một ít vấn đề, ta để ngươi đi."
"Có thể không trả lời hay không?" Ông lão lôi thôi thật cẩn thận thử.
"Không thể."
Bạn cần đăng nhập để bình luận