Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên ( Bản Dịch Chuẩn Full)

Chương 245: Đại tinh nguyên thuật sắc lệnh thải huyền (1)

Chương 245: Đại tinh nguyên thuật sắc lệnh thải huyền (1)
Tần Phong lặng yên siết chặt nắm tay, khống chế sợ hãi cùng phẫn nộ trong lòng, nói: "Lúc trước là ta mắt kém, mạo phạm công tử, mong công tử xem ở trên mặt mũi quận thủ phủ, có thể nương tay..."
Nói xong lời cuối cùng, răng hắn cũng đang va vào nhau, vang lên cầm cập, thật sự là bị dọa hỏng mất rồi.
"Ngươi vừa rồi khi làm nhục người bên cạnh ta, căn bản không để ta trong mắt."
Tô Dịch nói xong, cất bước tiến lên.
Tần Phong bị dọa vội vàng lui về phía sau, trong miệng kêu to: "Ngươi nếu giết ta, không sợ bị quận thủ phủ trả thù sao?"
Mắt thấy Tô Dịch từng bước tới gần, hắn cũng sắp tuyệt vọng sụp đổ rồi, hét lớn: "Biểu đệ! Mau, mau bảo hắn thu tay lại! Cha ta là dượng của ngươi! !"
Hoàng Càn Tuấn cười lạnh, lúc trước còn không nhận ta tên biểu đệ này, bây giờ chết đến nơi rồi, lại thay đổi chủ ý, thực tiện!
Đột nhiên, Tô Dịch dừng bước, như thay đổi chủ ý, nói: "Ta cũng cho ngươi một cơ hội, quỳ xuống trước hắn, tự vả mình, lần này ta tha cho ngươi không chết."
Nói xong, chỉ chỉ Hoàng Càn Tuấn cách đó không xa.
Bịch!
Tần Phong quỳ gối ở đó, vừa hung hăng vả miệng mình, vừa kêu to: "Biểu đệ, vừa rồi là ta có mắt không tròng, ta sai rồi, ta thật sự sai rồi!"
Tô Dịch: "..."
Hắn vốn tưởng Tần Phong sẽ chần chờ cùng giãy giụa, ai ngờ, gã này thế mà lại trực tiếp quỳ.
Hoàng Càn Tuấn cũng ngẩn ra một phen, ánh mắt phức tạp, trong lòng sôi trào.
Hắn cũng không ngờ, Tần Phong thoạt nhìn dáng vẻ đường đường, đường đường con quận thủ, xương cốt lại mềm như vậy.
Buồn cười mình vừa rồi lại vẫn nhớ thân phận của hắn, lựa chọn ẩn nhẫn thoái nhượng...
Hoàng Càn Tuấn đột nhiên có một loại hiểu ra, thân phận và địa vị, chung quy chỉ là một tầng biểu tượng, khi đánh vỡ tầng biểu tượng này, mới có thể nhìn ra chi tiết thật sự của một người.
Như Tần Phong này, sau khi dứt bỏ thân phận con quận thủ của hắn, hoàn toàn chỉ là tên nhát gan không chịu nổi việc gõ!
"Ngươi nếu không hài lòng, bây giờ có thể giết hắn."
Tô Dịch thuận miệng nói.
Một câu, làm không khí cũng đột nhiên trở nên áp lực.
Đám người vây xem xa xa đều không khỏi biến sắc, con quận thủ có tệ nữa, nhưng nếu cứ như vậy bị giết, cũng không có gì khác với đâm thủng trời!
Không khí áp lực.
Hoàng Càn Tuấn rất rõ, lựa chọn của mình, sẽ quyết định kết quả chuyện này.
Hắn hít sâu một hơi, nghiến răng nói: "Tô ca, lần này là ta mượn thế ngươi mới bức bách Tần Phong quỳ xuống đất xin lỗi, nếu bây giờ giết hắn, trong lòng hắn không phục, trong lòng ta cũng sẽ không thoải mái."
Nói đến đây, hắn ôm quyền hành lễ với Tô Dịch nói: "Tô ca, ta muốn về sau tự mình kết thúc ân thù này, để hắn tâm phục khẩu phục đi chết!"
Tô Dịch thu kiếm vào vỏ, nói: "Coi như có chút tiền đồ."
Dứt lời, hắn xoay người bước ra ngoài.
Từ đầu đến cuối, chưa từng nhìn Tần Phong quỳ gối nơi đó hoảng sợ như dê con đợi làm thịt nữa.
"Tần Phong, ta biết lấy tính tình của ngươi, sau khi còn sống trở về khẳng định sẽ lựa chọn điên cuồng trả thù, nhưng ta vẫn là khuyên ngươi một câu, một khi làm như vậy, ngươi chính là đang hại phụ thân ngươi, nghe cùng không nghe, ngươi tự cân nhắc."
Hoàng Càn Tuấn bỏ lại câu này, cũng xoay người mà đi.
Tần Phong như trút được gánh nặng, đặt mông ngồi bệt ở đó.
Má hắn đã sưng đỏ lên, tóc tai bù xù, đặc biệt chật vật, trong mắt có hoảng sợ, cũng có oán khí cùng hận ý khôn cùng. ...
Cùng tối, chuyện tanh máu xảy ra ở trong luyện khí phường đã truyền ra, ở trong quận thành Vân Hà dẫn lên một hồi sóng gió không nhỏ.
Dù sao Tần Phong là con trai quận thủ Tần Nhược Uyên, hộ vệ bên người hắn bị giết hết, ngay cả bản thân hắn cũng bị ép quỳ xuống đất dập đầu cầu xin tha thứ, cái này quả thực chính là đang đánh vào mặt quận thủ Tần Nhược Uyên!
Thế này ai có thể không giật mình?
Phàm là biết được tin tức, đều đang phỏng đoán thân phận Tô Dịch cùng Hoàng Càn Tuấn, muốn biết đây là thần thánh phương nào, mà ngay cả quận thủ phủ cũng không đặt trong mắt.
Tiếc nuối là, vô luận Tô Dịch, hay Hoàng Càn Tuấn, đều là người trẻ tuổi vừa đến quận Vân Hà mấy ngày, cho nên người ngoài gần như không thể biết thân phận bọn họ. ...
Trên đường quay về Chuyết An tiểu cư.
Tô Dịch nhàn nhã tự tại, thưởng thức đèn đuốc trên đường.
Hoàng Càn Tuấn thì có chút lo sợ bất an, hồi lâu chung quy không nhịn được, thấp giọng nói: "Tô ca, lần này là ta thêm phiền toái cho ngài."
Thanh âm lộ ra xấu hổ.
"Việc nhỏ mà thôi."
Tô Dịch thuận miệng nói: "Đương nhiên, nếu trải qua việc này, có thể khiến ngươi có điều gợi ý, ý thức được sự quan trọng của tu hành cùng lực lượng, cũng coi như đáng giá."
Hoàng Càn Tuấn vội vàng nói: "Tô ca yên tâm, từ nay về sau, ta chắc chắn cố gắng tu hành gấp bội, sẽ quyết không để ngài thất vọng nữa!"
"Tu hành là chuyện của chính ngươi, không cần cam đoan với ta cái gì."
Tô Dịch nghĩ nghĩ, nói: "Chuyện tối nay, tất nhiên sẽ dẫn phát rất nhiều tai hoạ ngầm, lấy chút lực lượng đó của ngươi, sợ là căn bản vô lực ngăn cản, nhưng ngươi cũng không cần lo lắng cái gì, Tần Nhược Uyên nếu dám trả thù, ta dốc sức gánh vác là được."
Trong lòng Hoàng Càn Tuấn chấn động, vừa áy náy vừa cảm động.
Hắn biết rõ, sau khi chuyện tối nay xảy ra, dượng hắn Tần Nhược Uyên tất nổi trận lôi đình, sẽ không từ bỏ ý đồ.
Đến lúc đó, không chỉ là Hoàng Càn Tuấn hắn, còn có cô cô làm tiểu thiếp cho Tần Nhược Uyên kia của hắn, cùng với Hoàng gia sau lưng hắn, đều sẽ gặp liên luỵ không thể đánh giá.
Đây cũng là chuyện trong lòng hắn lo lắng nhất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận