Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên ( Bản Dịch Chuẩn Full)

Chương 1077: Nắng sớm hòa tan băng (1)

Chương 1077: Nắng sớm hòa tan băng (1)
Khuynh Oản nghe được tiếng rên rỉ này, không hiểu sao khuôn mặt xinh đẹp đỏ lên, trong lòng ngượng ngùng quẫn bách, thanh âm này yếu ớt như muỗi kêu, dồn dập uyển chuyển... nam nhân nào có thể chịu được chứ.
Khuynh Oản nhìn trộm Tô Dịch một cái, chỉ thấy Tô Dịch vẻ mặt chuyên chú, ánh mắt trong vắt, như hoàn toàn không có cảm giác.
"Định lực của chủ nhân quả nhiên không phải tầm thường có thể so sánh."
Trong lòng Khuynh Oản thầm khen.
Nàng lại không biết, một tích tắc đó vừa nghe được Nguyệt Thi Thiền rên rỉ, trong lòng Tô Dịch cũng rung động, bàn tay khống chế sợi tơ nguyên lực thiếu chút nữa xuất hiện sai lầm.
May mà hắn sớm thân trải trăm trận, nhìn quen việc kiều diễm trên giường chiếu, vô cùng thuần thục chặt đứt một tia tạp niệm kia trong lòng, linh đài là một mảng trong vắt.
Thời gian chuyển dời từng chút một.
Thân thể mềm mại trắng như tuyết của Nguyệt Thi Thiền run rẩy càng thêm lợi hại, hít thở dồn dập, mồ hôi đầm đìa, da thịt trong suốt như mỡ dê cũng nổi lên một tầng màu hồng, quần áo trong còn sót lại đều bị mồ hôi thấm ướt sũng, phác họa nổi bật đường cong mê người.
Nàng rõ ràng cực thống khổ, tiếng rên rỉ không ngừng vang lên.
Khuynh Oản nhìn mà cũng đau lòng một phen, thỉnh thoảng giúp đối phương lau mồ hôi, động tác nhẹ nhàng.
Ước chừng nửa khắc sau.
Tô Dịch thu hồi tay phải đặt ở bụng Nguyệt Thi Thiền, thở phào ra một ngụm khí đục. Trên khuôn mặt kia của hắn cũng nổi lên một tia mỏi mệt.
Lấy nguyên lực làm sợi tơ, ở trong cơ thể Nguyệt Thi Thiền ngưng kết "Khu ma sắc lệnh", tiêu hao cỡ đó, quả thực so với đại chiến một trận cũng không khác gì.
Mấu chốt là cực tiêu hao tâm thần.
Nhưng may mắn, cuối cùng thành công lấy Khu Cổ sắc lệnh vây khốn Vu Ma độc cổ kia, kế tiếp chỉ cần mỗi ngày luyện hóa một lần, không quá bảy ngày, có thể hoàn toàn giết chết con độc cổ này!...
Sáng sớm.
Nguyệt Thi Thiền từ trong ý thức mơ hồ u ám tỉnh lại.
Một tích tắc đó mở mắt ra, nàng ngồi bật dậy, khuôn mặt nhỏ thanh lệ lộ ra vẻ cảnh giác đề phòng.
Sau đó, trong miệng nàng phát ra một tiếng thét kinh hãi.
Chỉ thấy chăn từ trên người trượt xuống, làm nửa thân trên của nàng bại lộ ra, tuy không phải không một mảnh vải, nhưng cũng chỉ còn lại có cái yếm che trước ngực.
Khuôn mặt xinh đẹp của Nguyệt Thi Thiền đột nhiên biến sắc.
Chẳng lẽ...
"Yên tâm, ngươi không sao."
Một thanh âm lạnh nhạt quen thuộc vang lên ở trong phòng.
Nguyệt Thi Thiền xoay đầu lại, liền nhìn thấy trên giường mềm cách đó không xa, một thiếu niên áo bào xanh lười biếng nằm ở nơi đó, khuôn mặt tuấn tú ở dưới nắng sớm nổi lên một tầng bóng sáng nhu hòa.
"Tô huynh, sao là ngươi! ?"
Nguyệt Thi Thiền trợn tròn đôi mắt đẹp, cũng có cảm giác không chân thực như nằm mơ.
"Nếu không phải ta, ngươi ở đêm qua đã gặp độc thủ của Tư Không Báo kia."
Tô Dịch khi nói chuyện, từ trên giường mềm đứng dậy, chỉ quần áo trên tủ gỗ bên cạnh đầu giường, nói: "Đây là quần áo chuẩn bị cho ngươi, bên cạnh có nơi rửa mặt tắm rửa, sau khi thu thập thỏa đáng, đợi lát nữa nhớ xuống lầu dùng bữa."
Dứt lời, hắn chắp tay sau lưng, đủng đỉnh ra khỏi phòng.
Nguyệt Thi Thiền ánh mắt hoảng hốt, hồi lâu sau mới rốt cuộc dám tin tưởng, mình không nằm mơ.
Mình, là được Tô Dịch cứu!
Nhẹ nhàng ôm cái chăn mềm mại vào trong lòng, sợi dây lòng vốn căng thẳng của Nguyệt Thi Thiền lúc này mới từng chút một thả lỏng, nhưng đồng thời, rất nhiều nghi hoặc trào lên trong lòng.
"Đợi lát nữa hỏi Tô huynh một câu là biết."
Nguyệt Thi Thiền hít sâu một hơi, từ trên giường đứng dậy.
Cũng ở một cái chớp mắt này, nàng nhìn thấy ở bụng mình, có một vết bàn tay màu đỏ, điều này làm nàng trợn to đôi mắt sáng.
Chẳng lẽ đêm qua là Tô huynh cởi quần áo của ta, còn từng đưa tay đặt ở... nơi này của mình?
Vậy chẳng phải là nói, hắn... Hắn nên thấy không nên thấy đều...
Nguyệt Thi Thiền khẽ cắn bờ môi hồng, khuôn mặt trắng nõn như ngọc lúc sáng lúc tối một phen.
Hồi lâu sau, nàng lắc lắc đầu, bắt đầu mặc quần áo.
Tầng một lầu các.
Bạch Vấn Tình đã sớm chuẩn bị sẵn các loại thức ăn sáng, nóng hầm hập, tỏa hương thơm.
Tô Dịch ngồi một mình ở nơi đó, thích ý hưởng dụng. Không thể không nói, tay nghề Bạch Vấn Tình thế mà cực kỳ không tầm thường, vô luận chay mặn, đều tươi mới ngon miệng.
Nguyên Hằng cùng Bạch Vấn Tình ngồi ở một bên, dù là lúc dùng bữa cũng không khỏi có chút câu nệ.
Đang lúc sáng sớm, ngoài lầu chim hót líu lo, nắng sớm mờ mờ, rừng trúc xanh tươi cùng hoa cỏ lay động ở trong gió, vang lên sa sa, trong hồ nước, linh lý màu sắc rực rỡ tới lui thành đàn, lay động hoa sen, thỉnh thoảng nhấc lên một đám bọt sóng, đẩy ra từng vòng gợn sóng.
Thanh tĩnh.
Khi Nguyệt Thi Thiền đi vào tầng một lầu các, liền thấy được một hình ảnh như vậy, tâm tình vốn mang chút khẩn trương cũng trở nên bình tĩnh trở lại.
"Tô huynh."
Nguyệt Thi Thiền đi lên trước ân cần chào hỏi.
Nguyên Hằng cùng Bạch Vấn Tình đều không khỏi sinh ra cảm giác kinh diễm, thật đẹp!
Chỉ thấy thiếu nữ áo trắng thắng tuyết, da thịt trong suốt, một khuôn mặt trái xoan thanh lệ tuyệt mỹ, giống như từ trong tranh đi ra, kỳ ảo xuất trần.
Chỉ là, khí chất nàng rất lạnh nhạt, không phải là cố ý, mà là trong xương cốt đã như vậy, làm người ta xa xa nhìn, sinh ra cảm giác tự biết xấu hổ.
Tô Dịch gật gật đầu, nói: "Ngồi."
Nguyệt Thi Thiền ở một bên ngồi xuống, cũng không câu nệ, thong dong tự nhiên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận