Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên ( Bản Dịch Chuẩn Full)

Chương 3476: Tống chung (1)

Chương 3476: Tống chung (1)
Phương Hữu Dung vừa muốn giới thiệu Tô Dịch, ông lão áo bào đen kia đã xua tay ngắt lời, nói: "Không cần giới thiệu nữa, đơn giản là hai thằng nhãi ăn chực mà thôi."
Đoạn lời này, không chút khách khí, căn bản không che giấu.
Khuôn mặt Phương Hữu Dung đỏ lên, trong mắt toát ra sự tức giận.
Lương Văn Vũ nhíu mày nói: "Cái gì gọi là ăn chực, ngươi nói chuyện có thể khách khí một chút hay không?"
Ông lão áo bào đen ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Không thể."
Nói xong, ánh mắt lão liếc xéo Tô Dịch cùng Phương Hàn, chậm rãi nói,"Hai người các ngươi cho dù là đến ăn chực, cũng phải chuẩn bị quà mừng, nếu không, đừng hòng tham dự tiệc cưới!"
Thái độ ngạo mạn vô lễ kia, khiến Phương Hàn cũng tức giận đến nghiến răng.
Bốp!
Một tiếng tát vang dội, hung hăng tát ở trên mặt ông lão áo bào đen kia, đánh cho lão phát ra một tiếng kêu thảm thiết như giết heo, đặt mông ngồi xuống đất, gò má sưng đỏ, miệng đầy máu, răng cũng rụng mấy cái.
Chỉ thấy một nam tử áo bào hoa tiến lên, hung hăng đá một cước lên trên người ông lão áo bào đen, chửi ầm lên:
"Ngươi con mẹ nó một con chó trông cửa mà thôi, sao nói chuyện với Tô ca của ta vậy! Quả thực là chán sống rồi!"
Nam tử áo bào hoa này rất tức giận, cũng rất kiêu ngạo.
Đây chính là Hoàng Lương tiên sơn, địa bàn của Lương thị nhất tộc!
Nhưng hắn lại trực tiếp ra tay, hành hung ông lão áo bào đen Lương gia kia, không kiêng nể gì.
Lương Văn Vũ cùng Phương Hữu Dung đứng ở cách đó không xa đều không khỏi sửng sốt.
Gã này là ai, vậy mà lại kiêu ngạo như thế?
Một ít khách khứa phụ cận cùng với các đại nhân vật tiến vào hội trường tiệc cưới đều kinh động, ùn ùn nhìn qua.
Phương Hàn ngạc nhiên lẫn vui mừng nói: "Là ngươi, Tuyết đại ca."
Nam tử áo bào hoa chính là Tuyết Hồng Phong.
Hắn hướng về Phương Hàn nhếch miệng cười, sau đó chạy bước nhỏ tới trước mặt Tô Dịch, hai tay ôm quyền chào nói: "Tô ca, chúng ta thật đúng là có duyên, lại gặp mặt rồi!"
Trước đó không lâu trên Kính hồ tiên hội, Tuyết Hồng Phong sớm từ biệt với Tô Dịch, quay về tông tộc.
Nhưng bây giờ, hắn lại xuất hiện.
"Sao ngươi lại tới đây?"
Tô Dịch rất bất ngờ.
Tuyết Hồng Phong vội vàng nói: "Tô ca có điều không biết, ta lần này là phụng mệnh tông tộc, tới tham gia tiệc cưới này của Lương gia, vừa mới đến, liền nhìn thấy một màn lão cẩu này sủa bừa."
Tô Dịch hiểu được, Thiên Vân sơn Tuyết thị nhất tộc chỗ Tuyết Hồng Phong cũng ở Bạch Lô châu, chính là một thế lực cấp Tiên Quân.
Chẳng qua, luận nội tình, Lương gia thua xa Tuyết gia.
Lúc này, một ít đại nhân vật Lương gia đã nghe tin mà đến, khí thế hùng hổ, vẻ mặt không tốt.
Thế mà có người dám gây chuyện ở trên địa bàn của bọn họ, thế này quả thực chính là đang đánh vào mặt Lương thị nhất tộc bọn họ!
Ông lão áo bào đen ngã ngồi dưới đất, rất chật vật.
Một ít đại nhân vật Lương gia khí thế hùng hổ mà đến.
Chẳng qua sau khi nhận ra thân phận của Tuyết Hồng Phong, uy phong của các đại nhân vật kia đã thu liễm rất nhiều.
"Tuyết công tử cớ gì đánh người?"
Một người trung niên áo bào vàng trầm giọng hỏi.
Lương Minh, nhân vật trưởng lão Lương thị nhất tộc.
Tuyết Hồng Phong cười lạnh nói: "Hắn nên đánh! Mắt chó nhìn người thấp, thế mà coi Tô ca của ta là đến ăn chực, quả thực muốn chết! Nếu đặt ở bên ngoài, lão tử đã sớm một đao đâm chết đồ chó này!"
Mọi người: "..."
Tuyết Hồng Phong kiêu ngạo sao?
Không, là tràn đầy tự tin!
Làm dòng chính của Thiên Vân sơn Tuyết thị nhất tộc, nhân vật đứng đầu một thế hệ trẻ, địa vị cùng thân phận Tuyết Hồng Phong, so với các chấp sự cùng trưởng lão này của Lương gia càng tôn quý hơn một chút.
Ánh mắt Lương Minh nhìn về phía ông lão áo bào đen kia,"Thật sự có chuyện này?"
Ông lão áo bào đen run giọng nói: "Ta vốn cho rằng, người nọ là bạn của thê tử Lương Văn Vũ, cho nên không quá coi trọng, nào ngờ..."
Mọi người nhất thời đã hiểu.
Sắc mặt Lương Văn Vũ xanh mét, hắn sao có thể nghe không ra, ý tứ ông lão áo bào đen là, làm bạn của thê tử mình, thì có thể bị coi thường sỉ nhục như vậy!
Phương Hữu Dung mím môi, lặng yên nắm chặt bàn tay ngọc.
Nhục nhã cùng khinh miệt như vậy, nàng tuy đã thấy, nhưng ở trước mắt bao người, vẫn bị người ta xem thường như vậy, vẫn như cũ khiến nàng cảm thấy rất khó chịu.
"Chuyện này, thật là Lương gia ta làm không ổn, mong Tuyết công tử thứ tội."
Lương Minh ôm quyền vái.
Tuyết Hồng Phong hừ lạnh nói: "Vậy ngươi phải hỏi xem, Tô ca của ta hài lòng hay không."
Lương Minh ngẩn ra, xoay người nhìn về phía Tô Dịch, đang muốn tạ lỗi.
Tô Dịch đã xua tay nói: "Hôm nay, ta là đến xem lễ, tự nhiên sẽ không bởi vì chút việc nhỏ này, phá hỏng việc vui hôm nay."
Lương Minh như trút được gánh nặng, cười mời Tuyết Hồng Phong và Tô Dịch đi vào.
Tô Dịch nói: "Khoan đã, ta làm khách, tự nhiên nên tặng một phần quà mừng."
Tinh thần Tuyết Hồng Phong rung lên, sinh ra tò mò.
Hắn rất rõ, Tô Dịch tồn tại thần bí siêu nhiên cỡ nào, đã muốn tặng quà mừng, tất nhiên không tầm thường!
Lương Minh cùng tộc nhân hai nhà khác nhìn nhau, vẻ mặt dịu đi rất nhiều.
Người trẻ tuổi này được Tuyết Hồng Phong vô cùng thân thiết xưng hô là "Tô ca", vẫn rất hiểu lễ tiết.
Lương Văn Vũ, Phương Hữu Dung đều không khỏi lộ ra vẻ mặt tò mò.
Về phần Phương Hàn, thì càng thêm mong đợi.
Hắn đã rõ, hôm nay Tô Dịch muốn tặng ba phần quà mừng, mà trước mắt, phần quà mừng đầu tiên sắp vạch trần lớp khăn che mặt thần bí!
Bạn cần đăng nhập để bình luận