Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên ( Bản Dịch Chuẩn Full)

Chương 206: Chờ ta lớn lên (2)

Chương 206: Chờ ta lớn lên (2)
"Chúng ta cũng đã nói cho ngươi, vì sao còn phải giết người?"
Ông lão còn sót lại kinh sợ kêu to, lão đã sợ tới mức mất vía, tâm thần sụp đổ.
Trả lời lão là một mảng lưỡi kiếm chợt lóe mà tới.
Phốc!
Cả người hắn bổ ra từ giữa, chia làm hai nửa, máu tươi cùng tạng phủ đổ ập xuống như thác.
"Giết các ngươi, còn cần lý do sao?"
Tô Dịch xoay người đi về phía một tấm bình phong kia.
Vẻ mặt bình thản như cũ, ánh mắt thâm thúy mà lạnh nhạt.
Tô Huyền Quân hắn khi tức giận giết người, xưa nay khinh thường giải thích cái gì.
Phía sau một tấm bình phong đó là một vách tường, trên đó mở một cánh cửa bí ẩn.
Một kiếm bổ vỡ khóa cửa, Tô Dịch không trì hoãn, đẩy cửa đi vào trong đó. ...
Trong địa lao tối tăm ẩm ướt, Phong Hiểu Nhiên ngồi xổm dưới đất, ôm chặt hai đầu gối.
Tóc nàng rối bời, trên khuôn mặt nhỏ thanh tú trắng bệch lại không có nét kinh hoảng, ngược lại rất bình tĩnh.
Từ một khắc đó bị bắt đến nơi đây, nàng đã biết, cuộc đời này nhất định sẽ trầm luân trong bóng đêm, không có khả năng giống như trước, sống dưới ánh mặt trời nữa.
Nàng đã sớm nghe nói, Hắc Hổ bang sau khi bắt được nữ hài tử, sẽ bán các nàng đến trong lầu xanh, từ nay về sau trở thành đồ chơi của nam nhân, nhận hết khuất nhục, số mệnh không do bản thân nắm giữ nữa.
Nhưng nàng không sợ.
Nàng chưa từng từ bỏ khả năng sống sót.
Chỉ cần còn sống, nàng sẽ dùng hết mọi cách trở nên mạnh mẽ!
"Ca ca, ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ sống thật tốt, về sau... Hiểu Nhiên đến bảo hộ ngươi!"
Trong lòng Phong Hiểu Nhiên yên lặng nói.
Nàng cái gì cũng có thể không để ý, chỉ có không bỏ xuống được ca ca Phong Hiểu Phong.
Đây cũng là chấp niệm sống sót của nàng.
Đột nhiên, một trận tiếng bước chân vang lên trong bóng đêm, dần dần tới gần bên này.
"Rốt cuộc sắp tới rồi sao?"
Phong Hiểu Nhiên ngẩng khuôn mặt nhỏ, ở trong bóng đêm nhìn về phía người tới, nàng phải nhớ kỹ bộ dáng người bắt mình đi, khắc vào trong lòng, về sau lại trả thù!
Chỉ là, lao ngục trong lòng đất này quá mức tối tăm, nàng hao hết khí lực cũng chỉ có thể nhìn thấy một đường nét cao gầy.
Ngay lúc này, nàng nhìn thấy người nọ ngồi xổm xuống, một đôi mắt thâm thúy mà sáng ngời theo đó chiếu vào trong tầm nhìn.
Nàng thậm chí có thể nhìn thấy trong một đôi mắt này trào ra một mảng vui mừng.
Không hiểu sao, trong lòng nàng khẽ run lên, chỉ cảm thấy lớn như vậy, chỉ có một đôi mắt này giờ này khắc này nhìn thấy sáng ngời nhất, đẹp nhất.
Tựa như ánh nắng sáng sớm mùa xuân, chiếu ở trên người ấm áp thoải mái, chiếu sáng lên trái tim âm u lạnh như băng đó của mình.
"Nha đầu, còn nhớ ta không?"
Bên tai vang lên một giọng nói mang theo ý cười ấm áp, khiến thân thể Phong Hiểu Nhiên khẽ run lên, lúc này mới chợt thấy rõ một khuôn mặt tuấn tú gần trong gang tấc kia.
"Tô... Tô Dịch ca ca?" Phong Hiểu Nhiên mở to mắt, có chút ngẩn ra, thế mà cũng có một loại cảm giác nằm mơ.
Khi rơi vào trong nhà tù tối tăm, đột nhiên nhìn thấy một bóng người quen thuộc xuất hiện, một cái chớp mắt đó, giống như có vô tận ánh sáng xua tan toàn bộ bóng đêm.
Dẫn tới, làm người ta cũng có chút khó có thể thích ứng.
Hồi lâu sau, Phong Hiểu Nhiên mới lộ ra một nụ cười rạng rỡ, nói: "Tô Dịch ca ca, thì ra là ngươi tới cứu ta!"
Tô Dịch xoa cái đầu nhỏ của thiếu nữ, một tay bế nàng lên, cõng ở sau lưng mình, nói: "Không cần sợ nữa, ca ca đưa muội về nhà."
"Vâng!"
Phong Hiểu Nhiên hung hăng gật đầu, hai tay ôm chặt lấy cánh tay Tô Dịch, giống như sợ hạnh phúc đột nhiên tiến đến này sẽ từ trong tay chạy mất.
Cảm thụ được lực đạo trên cánh tay nhỏ mà mịn màng đó của thiếu nữ, tâm tình Tô Dịch không khỏi có chút trầm thấp.
Lúc trước ở trong lao ngục trong lòng đất này, trong lòng nha đầu Hiểu Nhiên này nên tuyệt vọng cùng bất lực cỡ nào?
"Các ngươi cũng có thể về nhà rồi."
Tô Dịch nhìn về phía nơi khác của địa lao, nơi đó rất nhiều bóng người cuộn mình, phần lớn đều là thiếu nữ mười mấy tuổi.
Dứt lời, hắn xoay người đi ra khỏi địa lao, về tới một tòa chính sảnh kia, từng bước một đi ra ngoài.
"Hiểu Nhiên, nhắm mắt lại."
Tô Dịch nhẹ nhàng nói.
Nơi đây tràn ngập máu tanh, xác chết nằm ngổn ngang, hình ảnh cực dễ dàng dẫn tới không khoẻ.
Nhưng Phong Hiểu Nhiên lại lắc lắc đầu, ngược lại mở to một đôi mắt, nghiêm túc nhìn máu tanh dọc theo đường đi, khuôn mặt nhỏ tái nhợt thanh tú tràn đầy bình tĩnh.
Nàng tuyệt không sợ, trong lòng ngược lại vô cùng sảng khoái.
Thẳng đến lúc đi ra khỏi đình viện, tới trong ngõ Ngọc Xuân, Phong Hiểu Nhiên đột nhiên nói: "Tô Dịch ca ca, huynh dạy muội tu luyện võ đạo được không?"
Tô Dịch hỏi: "Vì sao phải tu luyện?"
Phong Hiểu Nhiên do dự một phen, vẫn là nói: "Muội muốn bảo vệ ca ca, cả đời bảo vệ hắn, không bao giờ để hắn chịu ức hiếp nữa."
Đôi mắt long lanh của nàng nổi lên một tia mơ hồ,"Nửa năm trước, hai chân ca ca ta bị người xấu đánh gãy, từ đó chặt đứt con đường võ giả. Miệng hắn không nói, nhưng muội biết, trong lòng hắn vô cùng đau khổ."
"Mẹ muội ở lúc muội cùng ca ca còn nhỏ, đã chạy theo một người đàn ông lạ, là cha muội nuôi lớn hai người bọn muội, nhưng nửa năm trước, sau khi biết được chuyện ca ca muội trở thành tàn phế, cha muội chịu không nổi đả kích, bệnh không dậy nổi, không quá bảy ngày đã mất."
Bạn cần đăng nhập để bình luận