Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên ( Bản Dịch Chuẩn Full)

Chương 767: Tuyết phù ngọc bội (2)

Chương 767: Tuyết phù ngọc bội (2)
Thu hồi Tuyết Phù ngọc bội, Tô Dịch lấy ra ghế mây, lười biếng ngồi ở trong đó, nói: "Còn có việc khác không?"
Phương Nguyên vội vàng nói: "Tô gia phái người đến, nói tế phẩm đã chuẩn bị thỏa đáng, trừ tro cốt Du Thanh Chi cùng Tô Bá Nính, mặt khác còn có tro cốt ba mươi chín tộc nhân Tô gia và một trăm ba mươi ba thị vệ, nô bộc. Sáng sớm ngày mai, bọn họ sẽ mang những tế phẩm này tự mình đưa đi Thanh Kỳ sơn."
Nói xong, hắn lấy ra một quyển sổ con, đưa cho Tô Dịch,"Đại nhân, đây là danh sách những tế phẩm này, mời ngài xem qua."
Tô Dịch chưa xem, hỏi ngược lại: "Ngươi cảm thấy, Tô gia dám ở trên việc này lừa gạt ta hay không?"
Phương Nguyên không cần nghĩ ngợi nói: "Đại nhân, theo ý kiến tiểu nhân, Tô gia trải qua một kiếp này, bọn họ căn bản không dám gian lận ở trên chuyện cỡ này. Dù sao, chẳng may lộ ra sơ hở, toàn bộ tông tộc bọn họ đều phải gặp liên luỵ, thừa nhận hậu quả không thể tưởng tượng, mất nhiều hơn được."
Dừng một chút, hắn tiếp tục nói: "Nhưng, đại nhân nếu lo lắng, tiểu nhân kế tiếp sẽ theo danh sách này, lần lượt đi thăm dò sự sống chết của những tế phẩm này."
Tô Dịch khoát tay nói: "Được rồi, không nói việc này."
Sau khi Tô Hoằng Lễ chết, sớm khiến Tô Dịch chém đi phiền muộn tích lũy nhiều năm trong lòng, cũng lười tiếp tục phí tâm tư trên việc nhỏ này.
Phương Nguyên nói: "Đại nhân, Thôn Hải vương Cát Trường Linh cũng từng đến, nói lúc ngày mai, sẽ mang một tấm bia đá kia từ Thanh Đằng yêu sơn mang ra, tự mình mang đến cho ngài."
Tô Dịch nhất thời bất ngờ.
Vốn hắn còn tính rút thời gian đi Thiên Thanh sơn một chuyến, tận mắt xem tấm bia đá có khắc một lời tiên đoán thần bí kia, chưa từng ngờ, Cát Trường Linh thế mà lại quyết định, muốn mang vật ấy đến.
Như thế ngược lại đỡ cho hắn tự mình đi một chuyến.
"Còn có việc khác không?"
Tô Dịch nói.
Phương Nguyên nói nhanh: "Còn có một sự kiện cuối cùng, Vũ Lưu vương Nguyệt Thi Thiền nói, ngày mai muốn gặp riêng ngài, nếu ngài đồng ý, thì để tiểu nhân nói cho nàng một tiếng."
Trong đầu Tô Dịch không khỏi hiện ra bóng người thiếu nữ áo trắng đeo kiếm, mặt mày như tranh kia, lập tức nói: "Cũng được."
Nói xong, hắn giương mắt nhìn về phía Phương Nguyên, nói: "Ta rất nhanh sẽ rời khỏi Ngọc Kinh thành, về sau sợ là không có cách nào để ngươi theo bên người nữa."
Phương Nguyên ngẩn ra, ánh mắt có chút ảm đạm, sau đó cười nói: "Tiểu nhân sớm đoán trước được sẽ có một ngày tách ra với đại nhân, chỉ là không ngờ sẽ nhanh như vậy, nhưng đại nhân yên tâm, tiểu nhân tự có đạo sinh tồn, về sau nếu có cơ hội, tiểu nhân lại hầu hạ ngài."
Tô Dịch nghĩ chút, từ trong tay áo bào lấy ra một khối ngọc phù trống, lấy thần niệm ở trong đó khắc một pháp quyết tu luyện, đưa cho Phương Nguyên, nói: "Trong đây là một môn bí pháp tu hành, chưa nói tới cao thâm bao nhiêu, lại cực thích hợp tư chất của ngươi, cầm đi."
Thân thể Phương Nguyên chấn động, quỳ xuống đất vái lạy, kích động nói: "Đa tạ đại nhân ban phép!"
"Đạo không thể dễ truyền, phép không thể dễ trao, mấy ngày qua, biểu hiện của ngươi ta đều thấy ở đáy mắt, thật ra cũng không khiến ta thất vọng, về sau ngươi nếu tu luyện có thành tựu, chỉ cần nhớ kỹ chớ ỷ vào tên tuổi Tô Dịch ta làm việc là được."
Tô Dịch lạnh nhạt mở miệng.
Phương Nguyên nghiêm nghị nói: "Đại nhân yên tâm, ngài dạy bảo, tiểu nhân nhất định ghi khắc trong lòng, trọn đời không quên!"
"Đi nghỉ ngơi đi."
Tô Dịch nói xong, từ ghế mây đứng dậy, chắp hai tay sau lưng, đi vào phòng.
Rất nhiều năm sau, khi đặt chân ở trên con đường linh đạo, được người đời tôn kính là "Tịch Dạ Thần Quân", Phương Nguyên khi nhớ lại việc đêm nay, hãy còn cảm xúc phập phồng, cảm khái không thôi.
Tiên nhân xoa đầu ta, kết tóc dạy trường sinh!
Đại để như thế. ...
Sáng sớm hôm sau, mùng năm tháng năm.
Ngày Tô Dịch tính tảo mộ cho mẫu thân Diệp Vũ Phi.
Bầu trời đổ mưa phùn mơ hồ.
Ngoài cổng Bắc thành, một đội ngũ nghi thức của hoàng thất mênh mông cuồn cuộn đã đóng ở đó.
Chu Tri Ly đứng ở phía trước đội ngũ nghi thức, trong lòng đã khẩn trương lại chờ mong.
Trời còn chưa sáng, hắn đã vội vàng hành động, mặc áo mãng bào vàng tươi, đầu đội mũ miện, dẫn theo một đội ngũ nghi thức quy mô lớn như vậy chờ ở đây.
"Ngươi đây là muốn làm gì?"
Bỗng nhiên, một thanh âm lạnh nhạt vang lên trong mây mù.
Chỉ thấy trong cửa thành, một thiếu niên áo bào xanh tay cầm ô giấy dầu đi đến, dáng vẻ xuất trần, như trích tiên.
Chính là Tô Dịch.
Khi thật sự gặp mặt Tô Dịch, Chu Tri Ly nhất thời khẩn trương vạn phần, lắp bắp nói: "Tô huynh, ta... Ta đến..."
Ánh mắt Tô Dịch đảo qua một đội ngũ nghi thức kia, mơ hồ có chút hiểu, nói: "Là phụ thân ngươi bảo ngươi đến?"
"Đúng vậy!"
Chu Tri Ly nói đến đây, lại vội vàng nói: "Ta cũng đã lâu không gặp Tô huynh, cho nên nhân cơ hội này, cố ý đến gặp Tô huynh một lần."
Tô Dịch xua tay nói: "Được rồi, một mình ngươi đi theo là được."
Chu Tri Ly vội vàng không ngừng đáp ứng, lon ton đi theo phía sau Tô Dịch, bước về phía xa xa.
Một đội ngũ nghi thức mênh mông này nhất thời trợn tròn mắt, thái tử điện hạ đây là ngay cả bọn họ cũng không để ý?
Trên thực tế, Chu Tri Ly quả thật không có tâm tư để ý tới bọn họ.
Lúc này, chuyện gì, có thể quan trọng bằng đi theo bên người Tô Dịch?
Bạn cần đăng nhập để bình luận