Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên ( Bản Dịch Chuẩn Full)

Chương 5500: Không bằng cầm thú (2)

Chương 5500: Không bằng cầm thú (2)
"Nơi đó chịu tải rất nhiều ký ức của ngươi kiếp trước, mà ngươi kiếp này, sớm hay muộn có một ngày cũng sẽ tới Chúng Diệu Đạo Khư tìm kiếm con đường."
Bóng hình xinh đẹp đó nói: "Mà mộng cảnh này, chính là một dấu ấn thời không ta lưu lại, cho dù Chúng Diệu Đạo Khư xảy ra biến hóa kịch liệt nhiều nữa, về sau chỉ cần có dấu ấn thời không này, ta cũng có cơ hội quay về, tương tự, ngươi cũng có thể."
Tô Dịch chợt cảm thấy bất ngờ.
Chuyện bóng hình xinh đẹp kia nói hoàn toàn vượt qua nhận biết của hắn, cảm thấy đặc biệt xa lạ.
Nhưng có thể đoán được là, Chúng Diệu Đạo Khư tất nhiên là một nơi cực kỳ phi phàm.
Dù sao, kiếp thứ nhất của mình, cha của Lâm Cảnh Hoằng, cùng với một bóng hình xinh đẹp trước mắt đều từng đến nơi đó!
"Ngươi không cần biết Chúng Diệu Đạo Khư có bí mật gì, ngươi cũng không cần tìm hiểu."
Bóng hình xinh đẹp đó nói: "Chờ con đường của ngươi đến trình độ đó, tự sẽ tới, mà ngươi chỉ cần nhớ, đừng mang chuyện hôm nay nói cho bất luận kẻ nào là được rồi."
Tô Dịch nhíu mày nói: "Bao gồm A Ninh?"
Bóng hình xinh đẹp kia nói: "Đúng, cũng bao gồm tất cả người ngươi hoàn toàn tin tưởng."
Tô Dịch nheo mắt.
Chúng Diệu Đạo Khư rốt cuộc cất giấu cái gì, vậy mà lại sẽ làm một nữ tử thần bí từng quen biết với kiếp thứ nhất, cùng cha của Lâm Cảnh Hoằng trịnh trọng nhắc nhở mình như thế?
Không đợi Tô Dịch hỏi tiếp, bóng hình xinh đẹp kia đã hạ lệnh trục khách,"Ngươi có thể đi rồi."
Từ đầu đến cuối, nàng đưa lưng về phía Tô Dịch, giống như không muốn chính diện gặp mặt Tô Dịch.
Tô Dịch gật gật đầu, đột nhiên nói: "Trước khi đi, ta có thể biết tên của ngươi hay không?"
Nhất thời, bóng hình xinh đẹp kia trầm mặc.
"Bỏ đi, coi như ta chưa hỏi."
Tô Dịch khẽ lắc đầu, xoay người rời khỏi.
Thẳng đến một cái chớp mắt đó rời khỏi mộng cảnh này, trong thần hồn của hắn lặng yên vang lên một thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng:
"Tố Uyển Quân."
Tố Uyển Quân?
Đây là tên kiếp trước của Hi Ninh?
Rất dễ nghe.
Tô Dịch thầm nghĩ.
Sau đó, thần hồn hắn gặp phải một luồng lực lượng vô hình mà bá đạo đánh vào, chớp mắt mà thôi, đã bị bức bách từ chỗ sâu trong thần hồn Hi Ninh rời khỏi.
Tô Dịch không khỏi cười khổ một phen.
Không thể nghi ngờ, Tố Uyển Quân lo lắng mình lại nhân cơ hội đi chiếm tiện nghi Hi Ninh, cho nên không chút khách khí đuổi mình đi.
"Được, lần này sợ là thế nào cũng bị đối phương coi là là mặt người dạ thú háo sắc."
Tô Dịch thầm nghĩ.
Hắn nếu sớm biết sự tồn tại của Tố Uyển Quân, tuyệt đối không có khả năng ở lúc trước tiến vào thần hồn Hi Ninh, sinh ra những ý nghĩ kiều diễm mà không nên có kia.
Đương nhiên, Tô Dịch cảm giác mình rất oan uổng, dù sao hắn cũng chưa làm cái gì.
Trong mộng cảnh kia.
Trong thiên địa u ám, bóng hình xinh đẹp kia lặng yên xoay người, khóe môi hiện lên một chút nụ cười.
"Tuy không giống với hắn năm đó, nhưng không thể không nói, biến hóa như vậy cũng rất tốt..."
Sau đó, nàng bĩu môi,"Điều duy nhất không tốt, chính là ngay cả cầm thú cũng không bằng."...
Hi Ninh có giấc mơ kỳ quái.
Nàng mơ thấy như có một con kiến bò ở trên người mình, dọc theo cái cổ dài của mình, bò qua ngực, vượt qua bụng...
Nơi nó đến, khiến cả người mình mất tự nhiên, mình cực lực muốn tránh thoát, lại căn bản không làm được.
Một sự phẫn nộ nói không nên lời tràn ngập trong lòng, khiến Hi Ninh hận không thể bóp chết con kiến đáng ghét đó.
Đang lúc buồn bực, cả người nàng đột nhiên run lên, thần hồn rung động.
Sau đó, cả người mới chậm rãi tỉnh táo lại.
Một cái chớp mắt đó mở mắt ra, chỉ thấy ánh đèn trong phòng lay động, bóng người tuấn tú đó của Tô Dịch ngồi ở một bên giường, đang cầm bầu rượu uống rượu.
"Tỉnh rồi?"
Tô Dịch cười quay đầu nhìn qua.
Hi Ninh lặng yên đứng dậy, phát hiện quần áo trên người đầy đủ không tổn hao gì, ngoài âm thầm thở phào một hơi, trong lòng không hiểu sao có một tia buồn bã nói không rõ được.
"Vừa rồi ngươi cảm thấy có chỗ nào khác thường?"
Tô Dịch hỏi.
Trong lòng Hi Ninh nhất thời dâng lên một cảm xúc buồn bực không thể ức chế, nói: "Nói đến kỳ quái, ta đêm nay gặp giấc mơ kỳ quái, mơ thấy một con kiến đáng giận xuất hiện ở trên người ta, như thế nào cũng không thoát được, cuối cùng trực tiếp tức giận tỉnh lại."
Tô Dịch: "..."
Hắn vội ho một tiếng, nói: "Một giấc mơ lung tung mà thôi, không cần để ý."
Hi Ninh khẽ cắn bờ môi anh đào, ánh mắt vi diệu,"Ngươi... Hẳn sẽ không làm cái gì đối với ta chứ?"
Dù là Tô Dịch xưa nay không kiêng kị bàn luận việc nam nữ, giờ phút này bị Hi Ninh thử hỏi như vậy, cũng khó tránh khỏi có một chút chột dạ.
"Không có." Hắn không chút do dự phủ nhận.
"Thật?"
Hi Ninh nhíu lại đôi lông mày thanh tú tinh xảo, rất hồ nghi.
Tô Dịch không khỏi cười lên,"Chẳng lẽ cứ phải xảy ra một ít gì đó, ngươi mới cam lòng?"
Lần này, ngược lại đến lượt Hi Ninh có chút xấu hổ, đôi mắt sáng nhìn xuống, nói: "Ta không phải ý tứ này."
Tô Dịch đột nhiên đứng dậy tiến lên, nhẹ nhàng hôn một cái ở chỗ trán Hi Ninh.
Sau đó, hắn cười xoay người rời khỏi,"Sớm đi ngủ."
Hi Ninh ngây ra ở đó.
Dưới ánh đèn trên bàn lay động chiếu rọi, một khuôn mặt thanh lệ tuyệt đẹp của nàng lặng yên nhuộm lên ửng đỏ, trực tiếp giống như mây lửa thiêu đốt, tươi đẹp động lòng người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận