Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên ( Bản Dịch Chuẩn Full)

Chương 1690: Hoàng giả uy hiếp (1)

Chương 1690: Hoàng giả uy hiếp (1)
Chính bởi chuyện này, khiến Tô Dịch phỏng đoán, nói một hồi "Biến hóa kịch liệt" sắp xảy ra kia Thôi Long Tượng, cùng với nguyên nhân gã tới Khổ Hải, rất có thể có liên quan với chiếc minh thuyền màu đen này!
Ngoài ra, Thôi Long Tượng còn từng ở trong lời nhắn ngọc bội nhắc nhở, Tô Dịch nếu quay về U Minh, vô luận như thế nào, chớ bại lộ thân phận.
Bởi vì dựa theo cách nói của Thôi Long Tượng, U Minh Chi Địa hôm nay, sớm đã khác với trước kia!
Rốt cuộc nơi nào khác, Tô Dịch trước mắt còn chưa biết. Cho nên, hắn mới sẽ quyết định tới Thôi thị nhất tộc một chuyến.
Dù sao, Thôi Long Tượng ở trước khi tới Khổ Hải, tất nhiên không có khả năng không để lại một chút sự chuẩn bị.
"Thôi thị nhất tộc..."
Lão mù gật gật đầu.
Lời đồn ở rất lâu trước kia, Thôi thị nhất tộc chính là đứng đầu "địa phủ Lục Đạo ti", nắm giữ việc hình luật, phán quyết.
Về sau, theo "âm tào địa phủ" quái vật khổng lồ do nhiều thế lực cổ xưa tạo thành này ngã xuống, Lục Đạo ti cũng theo đó sụp đổ.
Dù vậy, Thôi thị nhất tộc vẫn như cũ là một trong các thế lực cổ xưa đứng đầu trong U Minh!
Mà ở U Minh giới hiện nay, lãnh thổ rộng lớn như mênh mông vô ngần đó, chia ra "Sáu vực mười ba giới" .
Đất một vực, có thể so với kích thước của một thế giới vị diện.
Trong đó, chỗ Mạnh bà điện, ở Vong Xuyên vực.
Mà "thành Tử La" Thôi thị nhất tộc chiếm cứ, ở Lục Đạo Vương vực.
Đó là một tòa thành trì vô cùng cổ xưa, lịch sử có thể ngược dòng đến thời cổ, bởi Thôi thị nhất tộc nắm giữ việc thẩm phán hình phạt, mà nổi tiếng thiên hạ.
Vong Xuyên vực và Lục Đạo Vương vực nhìn như tiếp giáp, thực ra khoảng cách cực kỳ xa xôi, nếu là toàn lực chạy đi, dù là đại tu sĩ linh đạo, cũng cần khoảng một tháng thời gian.
Chẳng qua, khác với Thương Thanh đại lục, ở sáu vực của U Minh giới đều phân bố truyền tống trận, thông qua truyền tống trận, có thể nhanh chóng đi qua ở giữa vực giới.
Lúc gần chạng vạng.
Một mình Thôi Cảnh Diễm tiến đến.
Thiếu nữ mặc một chiếc màu tím, dung mạo như tiên, ở trong ánh nắng chiều tỏ ra đặc biệt kiều diễm.
Chỉ là trên vẻ mặt của nàng lại mảng theo một mảng âm trầm không xua đi được.
"Tô công tử, có chuyện ta phải nhắc nhở ngươi."
Vừa nhìn thấy Tô Dịch, Thôi Cảnh Diễm đã nói thẳng: "Một đám lão già của Mạnh bà điện ta, đối với Hạt Giống Thương Thanh trên người ngươi nhớ mãi không quên, rất có thể sẽ tìm ngươi... Nói chuyện một chút."
Tô Dịch cười lên, trêu chọc: "Lấy thân phận của ngươi, cũng không khuyên nổi những lão già kia?"
Thôi Cảnh Diễm nhíu lại lông mày lá liễu, sau đó buồn bực nói: "Thân phận của ta đã tính là gì, ở trong mắt một đám lão già sống không biết bao nhiêu năm tháng đó, cũng chỉ là một hậu bối mà thôi, người nhỏ, lời nhẹ, ai sẽ để khuyên bảo của ta ở trong lòng."
Dừng một chút, nàng lặng lẽ thở dài, nói: "Nếu chỉ là chuyện bình thường, bọn họ thật ra cũng sẽ nể mặt ta một phen, nhưng Hạt Giống Thương Thanh này khác, chính là một luồng sinh cơ bổn nguyên thế giới ngưng kết, đặt ở U Minh giới này, cũng là tạo hóa hiếm có chỉ có thể gặp chứ không thể cầu, những lão già đó... Sao có thể không thèm nhỏ dãi?"
Tô Dịch gật gật đầu, không quá bận tâm nói: "Sớm đoán được sẽ như thế, cũng không kỳ quái."
Thôi Cảnh Diễm: "..."
Nàng chợt phát hiện, cho dù ở trên địa bàn Mạnh bà điện bọn họ, ở sau khi biết được tin xấu như vậy, Tô Dịch thế mà cũng không khẩn trương một chút nào, thoải mái tới mức như không có việc gì!
Thôi Cảnh Diễm không nhịn được hỏi: "Tô công tử, ngươi tuyệt không sợ hãi?"
Nơi này là Nại Hà thần sơn!
Hơn nữa không chỉ một vị hoàng giả tọa trấn!
Dưới tình huống bực này, bất luận kẻ nào biết được tin tức xấu bực này, sợ đều sớm như đứng đống lửa, như ngồi đống than, sợ hãi khó yên.
Nhưng Tô Dịch, vẫn như cũ là một bộ dáng bình thản đó.
Tô Dịch cười nói: "Sợ hãi hữu dụng sao?"
Thôi Cảnh Diễm khẽ cắn bờ môi hồng, sau đó có chút áy náy nói: "Lúc trước khuyên giải những lão già kia, ta vẫn chưa lộ ra chuyện khối ngọc bội kia trên người."
"Cũng chính là nói, trừ ta, Cửu tế tự cùng Tuyết Diệp, người khác của tông môn đều không rõ, ngươi là người được lão tổ tông nhà ta coi trọng."
Theo nàng thấy, nếu là tiết lộ bí mật này, khẳng định sẽ làm những lão già kia của tông môn thu liễm một chút.
Nhưng nàng lại không có cách nào khác làm như vậy.
Bí mật sở dĩ là bí mật, là ở chỗ không thể công bố với số đông.
Để Cửu tế tự, Tuyết Diệp biết việc này, đã khiến trong lòng Thôi Cảnh Diễm có chút lo sợ bất an, lo lắng về sau sẽ bị lão tổ tông nhà mình trách phạt.
Nhưng chuyện ra ngoài Thôi Cảnh Diễm dự kiến, lại thấy Tô Dịch như vui mừng cười nói: "Ngươi làm không sai, chuyện giữa ta và lão tổ tông nhà ngươi, người biết đến càng ít càng tốt."
Thôi Cảnh Diễm: "..."
Tô Dịch biết nghĩ cho người khác như thế, ngược lại khiến trong lòng nàng càng thêm có chút hổ thẹn.
Thiếu nữ hít sâu một hơi, đôi mắt sáng kiên định nói: "Như vậy đi, ta cam đoan vô luận như thế nào, ta cũng sẽ không để ngươi ở Mạnh bà điện gặp bất trắc!"
Tô Dịch lắc đầu nói: "Ngươi vẫn là chớ xen vào, nếu không, về sau ngươi còn làm sao ở lại Mạnh bà điện?"
Thôi Cảnh Diễm hoàn toàn không bận tâm nói: "Cùng lắm thì ta về nhà là được."
Tô Dịch không khỏi cười lên, hắn nhìn ra được, có lẽ là vì Thôi Long Tượng, khiến thiếu nữ rất nóng ruột nóng gan đối với an nguy của mình.
Thậm chí, cũng không tiếc chống đối với tông môn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận