Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên ( Bản Dịch Chuẩn Full)

Chương 2031: Đánh vỡ khúc mắc (2)

Chương 2031: Đánh vỡ khúc mắc (2)
Ngược lại là hình giả tối nay trấn áp ở trước tấm bia mộ kia, cùng với ở trước Hỗn Loạn Đại Khư, gặp mặt vị Minh Vương xinh đẹp tuyệt luân kia, mới khiến Tô Dịch có loại cảm giác có thu hoạch.
Đương nhiên, đối với hắn bây giờ mà nói, trước mắt Diệp Dư mới là quan trọng nhất.
"Vì sao gặp ta, ngược lại không nói chuyện nữa?"
Tô Dịch cười hỏi.
Diệp Dư thu nạp tay áo, yểu điệu ngồi ngay ngắn ở trên tảng đá bên cạnh, một bộ dáng muốn nói lại thôi.
Sau khi bị Tô Dịch hỏi, khuôn mặt nhỏ thanh tú tuyệt tục của nàng có một chút quẫn bách, thẹn thùng nói: "Ta... vốn có rất nhiều rất nhiều lời muốn nói, nhưng sau khi thật sự nhìn thấy ngươi, lại ngược lại cảm giác nói cái gì cũng không quan trọng nữa."
Nàng dung mạo như thiếu nữ, đầu đội một cái nón hoa sen, bộ váy màu đen vừa người mang bóng người thon thả yểu điệu kia phác họa động lòng người.
So sánh với U Tuyết băng lạnh cao ngạo, cùng với loại thần vận tràn đầy uy nghi kia, Diệp Dư tỏ ra điềm tĩnh xinh đẹp, có một loại thần vận thanh tú trời sinh.
Nàng lông mày cong cong, mày ngài như núi, môi hồng nở nang, nhất cử nhất động, giống như tiên tử trong bức tranh đi ra, khí tức siêu nhiên thoát tục, không dính khói lửa.
Nghĩ chút, Diệp Dư cúi đầu, nói: "Ta chỉ cảm thấy, chỉ cần có thể làm bạn ở bên cạnh Tô huynh, trong lòng đã rất thỏa mãn."
Nói xong, khuôn mặt xinh đẹp như bạch ngọc mỡ dê kia nổi lên một mảng ửng đỏ nhàn nhạt, thêm một phần kiều diễm.
Tâm tình Tô Dịch có chút phức tạp.
Lúc kiếp trước, hắn cũng không phải chính nhân quân tử người đẹp ngồi trong lòng mà không loạn, tuy chưa nói tới phong lưu thành tánh, nhưng cũng không thiếu một số hồng nhan tri kỷ cùng nhau tìm hiểu song tu đại đạo.
Nhưng chỉ có ở lúc đối đãi Diệp Dư, trong lòng không khỏi ôm một tia xấu hổ.
Một tia xấu hổ này, bắt nguồn từ hắn ở kiếp trước thời điểm xông pha U Minh, đã cô phụ tình ý của Diệp Dư...
Khi đó, ở trong lòng hắn, Diệp Dư là một thiếu nữ rất đặc biệt, tính tình điềm tĩnh dịu dàng, dung mạo thanh tú tuyệt tục, tâm tư nàng đơn giản tựa như một trang giấy trắng tinh thuần.
Tuy, hắn biết rõ Diệp Dư thích mình, nhưng lại không đành lòng trì hoãn Diệp Dư.
Bởi vì hắn rõ tính cách của mình, tuyệt đối không có khả năng sẽ bị bất cứ nữ nhân nào ràng buộc.
Hơn nữa lúc ấy hắn một lòng tìm kiếm cùng truy cầu bí mật luân hồi, căn bản không có tâm tư để ý tới những việc tình yêu nam nữ kia, dẫn tới mới sẽ từ chối Diệp Dư.
Nếu chuyện chỉ như thế, vậy thì thôi.
Dù sao, giống như chuyện bực này cũng không thể cưỡng cầu.
Nhưng ai ngờ, ở trong năm tháng kế tiếp, Diệp Dư vẫn đối với hắn si tâm không thay đổi, không oán không hối hận giúp hắn sưu tập chuyện có liên quan với luân hồi.
Diệp Dư cũng sẽ không quấn quýt si mê hắn, cũng chưa từng biểu lộ ra bất cứ u oán gì, lại càng chưa từng bởi vì hắn từ chối, mà ảm đạm đau lòng.
Ngược lại là một mực yên lặng suy nghĩ cho hắn, làm việc vì hắn.
Thẳng đến ở lúc hắn năm đó dứt khoát kiên quyết rời khỏi U Minh, Diệp Dư mới ở lúc sắp chia tay nhịn không được rơi nước mắt.
Đến bây giờ, Tô Dịch còn nhớ rõ, khi đó Diệp Dư đầu đội mũ miện, khoác áo choàng, tay cầm đèn hoa sen, rơi lệ một mình rời khỏi, trong thiên địa trống trải u ám, bóng người mỏng manh của nàng cô độc mà tịch mịch.
Cũng nhớ rõ, Diệp Dư trước khi đi nói câu kia: "Tô Huyền Quân, ta cứ muốn chờ ngươi trở về, chờ cả đời cũng không sao cả."
Đáng tiếc, ở lúc đó sau khi rời khỏi, thẳng đến lúc luân hồi chuyển thế, Tô Dịch cũng chưa từng quay về U Minh nữa...
Cái này tỏ ra rất vô tình.
Nhưng không có ai biết, vô luận kiếp trước hay kiếp này, Tô Dịch chỉ có ở trên chuyện đối đãi Diệp Dư, trong lòng ôm một chút áy náy, thẳng đến hôm nay.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao, lúc hắn ở Thương Thanh đại lục, sẽ tha Tuyền Chỉ thánh nữ của âm Sát minh điện một mạng, bởi vì Tuyền Chỉ đến từ Quỷ Xà tộc.
Tương tự, đây cũng là nguyên nhân vì sao trước đó không lâu lúc ở Quỷ Xà tộc, dù gặp các loại khiêu khích cùng xung đột, cũng sẽ dễ dàng tha thứ như vậy.
Cũng là nguyên nhân ở lúc đối đãi Diệp Tốn tên quần là áo lượt tính tình kiêu ngạo ngang ngược kia, sẽ khoan dung như vậy.
Cũng là nguyên nhân vì sao khi biết được U Đô kịch biến, Diệp Dư bị nhốt ở trong U Đô, sẽ ngay lập tức chạy tới cứu giúp!
Mà nay, cách mấy năm thời gian, gặp lại Diệp Dư, nhìn khuôn mặt tuyệt đẹp quen thuộc kia của thiếu nữ, nghe nàng dịu dàng nói những lời này, trong lòng Tô Dịch làm sao không cảm khái ngàn vạn?
"Năm đó, là ta có lỗi ngươi, cô phụ ngươi quá nhiều."
Trầm ngâm một lát, Tô Dịch khẽ thở dài,"Trên đời này, cũng chỉ có một mình ngươi khiếm lòng ta thấy thua thiệt, đến nay hỏi lòng thấy thẹn."
Lông mi Diệp Dư khẽ run, như giật mình, lại như thấp thỏm, thấp giọng giải thích: "Tô huynh, ta... Ta chưa từng nghĩ tới, sẽ làm ngươi áy náy."
Tô Dịch cười xua tay, nói: "Là ta tự mình không qua được, lúc trước luôn không muốn cô phụ ngươi, đến cuối cùng, ngược lại thành luôn luôn cô phụ ngươi. Việc thế gian, thực sự không thể nói lý."
Diệp Dư trầm mặc một lát, nói: "Tô huynh, ngươi tới cứu ta, đó là muốn bù lại sự áy náy trong lòng sao?"
Tô Dịch gật đầu nói: "Quả thực có tâm tư như vậy, nhưng càng nhiều hơn, vẫn là để ý an nguy của ngươi. Ở thiên hạ U Minh này, ta ai cũng có thể không để ý, chỉ có không yên lòng đó là ngươi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận