Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên ( Bản Dịch Chuẩn Full)

Chương 118: Toàn trường đều kinh. Mình ta buồn bã (2)

Chương 118: Toàn trường đều kinh. Mình ta buồn bã (2)
Mặc Thiên Lăng sử dụng Địa Sát Bôn Lôi Thủ, là tuyệt kỹ thành danh nhiều năm của Vân Quang hầu, thuật giết người hạng nhất.
Nhưng võ học Tô Dịch sử dụng, lại quả thực như phép của tiên nhân!
Một đòn đó tuy nhẹ nhàng bay bổng, lại như tòa nhà sắp đổ, bầu trời buông xuống, rung động lòng người.
"Vì sao có thể như vậy..."
Tay ngọc trắng nõn thu ở trong tay áo của Nam Ảnh gắt gao siết chặt, mu bàn tay nổi gân xanh.
Ánh mắt nàng nhìn chằm chằm nam tử áo xanh như ngọc, phong thái như thần kia trên lôi đài, trong lòng đã là lật sông nghiêng biển, dâng lên một sự oán giận nói không nên lời.
Cả người đều ở bên bờ vực mất khống chế.
Đến lúc này, ai lại không nhìn ra, Tô Dịch căn bản không chỉ khôi phục tu vi, trình độ võ đạo của hắn đã mạnh đến mức có thể áp chế Mặc Thiên Lăng!
Sự thực như vậy, quả thực làm người ta kinh sợ.
"Ngươi vì sao không một hơi đánh bại ta?"
Lúc này trên lôi đài, Mặc Thiên Lăng đã phục hồi tinh thần, sắc mặt hắn tái nhợt, trong ánh mắt lưu lại một mảng rung động, nhưng càng nhiều là phẫn nộ, âm trầm cùng không cam lòng.
"Ta từng nói, sẽ cho ngươi cơ hội xuất đao một lần, nếu bây giờ đã trấn áp ngươi, chẳng phải là tỏ ra Tô mỗ nói không giữ lời?"
Tô Dịch vẻ mặt bình thản mở miệng.
Mặc Thiên Lăng ngẩn ra một phen, chỉ vì cho mình một cơ hội xuất đao?
Nếu như vậy, kích thích thật sâu tôn nghiêm trong lòng hắn, sắc mặt cũng trở nên vô cùng khó coi, trong mắt dâng trào lửa giận hung bạo như thiêu đốt.
"Ta có thể nhận thua, nhưng tuyệt không tiếp nhận loại vũ nhục này!"
Trong thanh âm lạnh như băng, Mặc Thiên Lăng rút đao khỏi vỏ.
Keng!
Thân đao màu tím sẫm như một vũng nước yêu diễm, ở dưới đèn đuốc bóng đêm chiếu rọi, lóe ra ánh sáng lạnh tanh máu khiếp người.
Tử Huyết Chiến Đao!
Hung binh Vân Quang hầu tự tay ban tặng, mong Mặc Thiên Lăng có thể bằng đao này, ở trên chiến trường giết vạn địch, lập công lao bất thế.
Lúc trước, cho dù là đối mặt Văn Giác Nguyên, Mặc Thiên Lăng cũng không thèm vận dụng đao này.
Một đao trong tay, khí thế Mặc Thiên Lăng cũng theo đó biến đổi, bá liệt như lửa, sắc bén như sương.
Một màn này hấp dẫn toàn bộ ánh mắt ở đây, đều sinh ra cảm giác kinh diễm.
"Thì ra, con bài chưa lật thật sự của hắn là đao đạo..."
Văn Giác Nguyên hai mắt thất thần, mặt như màu đất.
Thùng! Thùng! Thùng!
Trên lôi đài, Mặc Thiên Lăng đạp bước tiến lên, bước ra mỗi bước, liền như tiếng trống rung trời.
Mà trong tay hắn, Tử Huyết Chiến Đao lướt qua không gian, mang theo một dải ánh sáng yêu dị lấp lánh giận dữ chém xuống.
Huyết Ẩm Nhất Đao Trảm!
Năm đó Vân Quang hầu ở trên chiến trường, bằng một đao này, đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, kẻ địch đều nói tới mà biến sắc, nghe tin đã sợ mất mật bỏ chạy.
Mà khi một đao này được Mặc Thiên Lăng thi triển ra, tuy không có sức mạnh to lớn ngập trời của cảnh giới tông sư, cũng đã có ba phần thần tủy.
Vù!
Lưỡi đao như điện, hào quang yêu dị, khi giận dữ chém xuống, không khí phát ra tiếng rít xẹt xẹt.
Một đao như vậy, cũng làm không biết bao nhiêu người ở đây trong lòng lạnh toát.
Lại thấy Tô Dịch khẽ nhíu mày, ở sâu trong mắt mơ hồ có sự thất vọng lóe lên.
Hắn than nhẹ một tiếng, bóng người cao gầy rốt cuộc động, tay áo tung bay, hắn như cầu vồng lướt qua đầm nước lạnh, thần vận hư ảo tuyệt tục.
Theo ngón tay tay phải hắn nâng lên, ở trong đường tơ kẽ tóc xuyên qua nhiều tầng ánh đao lạnh toát yêu dị, nhẹ nhàng đánh ở trên thân đao của Mặc Thiên Lăng.
Nhẹ nhàng bâng quơ.
Keng!
Trong tiếng va chạm đau đớn màng tai, chỉ thấy bóng người lao về phía trước của Mặc Thiên Lăng khựng lại, như bị sét đánh, da thịt toàn thân đều kịch liệt run lên.
Mà Tử Huyết Chiến Đao trong tay phải hắn thì phát ra tiếng ong ong kịch liệt, rời tay bay đi.
Ẩm Huyết Nhất Đao Trảm thuật tuyệt sát áp đáy hòm thuộc về Mặc Thiên Lăng, cứ như vậy bị ngón tay Tô Dịch nhẹ nhàng ấn một cái, sụp đổ!
Keng -
Tử Huyết Chiến Đao rơi xuống trên lôi đài, cũng đánh thức tâm thần kinh hãi dại ra của người xem cuộc chiến ở đây, ai cũng biến sắc.
Định thắng bại trong một ngón tay, đáng sợ!
"Đao tẩu thiên phong, trọng kỹ không trọng thế, đường ngươi đi hẹp rồi."
Tô Dịch lắc đầu.
Hắn vốn cho rằng, như Mặc Thiên Lăng nhân vật bực này, nên có thành tựu ở trên đao đạo.
Ai ngờ, hắn nhìn thấy một đao này, lầm đường lạc lối, không đáng để vào mắt.
Mặc Thiên Lăng sững sờ. Hắn mất hồn mất vía, thanh âm cay đắng nói: "Ngươi dùng là võ học gì?"
Hắn rất ngơ ngẩn, cảm giác mọi thứ vừa rồi xảy ra như ác mộng, ngay cả đối thủ rốt cuộc mạnh bao nhiêu, cũng không cách nào đi cảm thụ.
"Tiểu thuật nho nhỏ mà thôi, không đáng nhắc tới."
Tô Dịch thuận miệng nói.
Vừa rồi một chỉ kia, đơn giản là một đòn gặp chiêu giải chiêu của hắn mà thôi. Khảo nghiệm là nhãn lực, lực lượng cùng tâm tính, mà không võ học tinh diệu gì.
"Tiểu thuật nho nhỏ..."
Mặc Thiên Lăng lẩm bẩm, tâm thần suy sụp, nói,"Ta thua rồi..."
Hắn ánh mắt trống rỗng, hình dung tiều tụy, lảo đảo đi xuống lôi đài.
Đến tận đây, Mặc Thiên Lăng nghĩa tử Vân Quang hầu, thua!
Trên lôi đài, Tô Dịch chắp hai tay sau lưng, thản nhiên nói: "Còn có ai muốn ganh đua cao thấp với Tô mỗ?"
Tất cả đều yên!
Vô luận là thành Quảng Lăng bên này, hay là thành Lạc Vân bên kia, không ai dám trả lời.
Từ khi Tô Dịch đi lên lôi đài, đến Mặc Thiên Lăng suy sụp nhận thua, chỉ một lát thời gian mà thôi, nhưng đã đảo điên nhận biết của vô số người!
Bạn cần đăng nhập để bình luận