Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên ( Bản Dịch Chuẩn Full)

Chương 7716: Đường vãng sinh không dễ đi (1)

Chương 7716: Đường vãng sinh không dễ đi (1)
Hắn lắc đầu nói: “Ngươi chưa từng xuất kiếm, tự nhiên không cần thực hiện hứa hẹn này.”
Ánh mắt người trung niên gầy gò vi diệu, “Lo lắng ta từ trong ba vấn đề ngươi hỏi, nhìn thấu chuyện ngươi để ý nhất là cái gì?”
Không đợi Tô Dịch trả lời, người trung niên gầy gò đã tự nói: “Yên tâm, chỉ bằng một kiếm kia ngươi ở trong phàm trần chém ra, ta cũng sẽ không tính kế đến trên ba vấn đề kia.”
Tô Dịch không khỏi nhíu mày, gã này rất cố chấp nha.
Người trung niên gầy gò vẫn đưa lưng về phía Tô Dịch, “Ngươi có thể cân nhắc trước một phen hỏi cái gì.”
Nói xong, hắn đột nhiên bước ra một bước. 
Một chớp mắt này, ánh mắt Tô Dịch lặng yên ngưng trọng. 
Chỉ thấy người trung niên gầy gò tựa như lang trung tha phương, dưới chân đột nhiên sinh ra một đóa hoa sen đen. 
Hoa sen như đài, như đêm vĩnh hằng tối tăm ngưng tụ, nâng bóng dáng người trung niên gầy gò, ở trong Hỗn Độn Chi Địa kia lướt về phương xa. 
Sau đó, Tô Dịch liền nhìn thấy một hình ảnh kinh thế hãi tục—— 
Một mảng thiên địa núi sông kia của Hỗn Độn Chi Địa, đột nhiên bị một tầng kiếm ý u ám giam cầm, lâm vào trong yên lặng quỷ dị. 
Như băng sương tối tăm, đóng băng thiên địa vạn tượng. 
Các bóng người kia phân bố ở trong núi sông, thì như những con côn trùng nhỏ đông lại trong bóng đêm. 
Theo người trung niên gầy gò phẩy tay áo một cái. 
Thời không vặn vẹo, một mảng thiên địa núi sông như đóng băng đọng lại kia, cùng với rất nhiều bóng người đó, đột nhiên thu nhỏ vô số lần, cuối cùng hóa thành một cánh hoa của hoa sen màu đen, nhẹ nhàng đáp ở trong lòng bàn tay người trung niên gầy gò. 
Thiên địa núi sông biến mất, tựa như trên một bức tranh xuất hiện một mảng lớn chỗ trống, chỉ còn lại có lực lượng thời không như hư vô cuồn cuộn ở trong đó. 
Người trung niên gầy gò vung đầu ngón tay, một cánh hoa sen màu đen kia liền hóa thành một mảng kiếm quang, gào thét mà đi. 
Trong tích tắc đã biến mất không thấy. 
Nhưng Tô Dịch biết, đó không phải một cánh hoa, mà là một mảng thiên địa núi sông bị giam cầm áp súc, cùng với rất nhiều tồn tại cường đại! 
Trong nháy mắt, một cánh hoa mà thôi, lại hóa một mảng thiên địa núi sông thành tu di giới tử, giam cầm rất nhiều cường giả ở trong đó! 
Thủ đoạn bực này, khiến Tô Dịch cũng không khỏi kinh dị. 
Lúc trước hắn đã phát hiện rõ ràng, trong các cường giả này có tồn tại cấp chúa tể cấm khu, hơn nữa không chỉ một vị! 
Nhưng các chúa tể cấm khu kia đều chưa thể giãy dụa, đã bị giam cầm trấn áp. 
Mà lúc này, người trung niên gầy gò mới xoay người, nhìn về phía Tô Dịch, “Những kẻ này đều là thủ hạ của ‘Đấu Thiên’, Đấu Thiên chỉ là một danh hiệu, mà không phải tục danh thật sự của hắn, cũng không phải đạo hiệu.” 
“Đấu Thiên giống với ta, bản tôn đều ở phụ cận Phong Thiên Đài của Hồng Mông cấm vực.” 
Khi người trung niên gầy gò nói chuyện, một đóa hoa sen đen dưới chân đã biến mất, bộ dáng như lang trung tha phương lúc trước, hoàn toàn nhìn không ra có bất cứ uy thế kinh người gì. 
“Đa tạ.” 
Tô Dịch nhìn ra được, người trung niên gầy gò vốn có thể không ra tay. 
“Ở trong phàm trần, một kiếm đó của ngươi chưa từng chém ở trên thân ta, ta tự nhiên nên bánh ít đi, bánh quy lại.” 
Người trung niên gầy gò lấy ra một hồ lô rượu, ngửa đầu ‘Ực ực’ uống một hớp lớn, lúc này mới nói: “Càng đừng nói, ta đây là cứu tính mạng những người đó, Đấu Thiên về sau còn phải cảm tạ ta mới đúng.” 
Nói xong, ánh mắt hắn một lần nữa nhìn về phía Tô Dịch, “Đã nghĩ xong vấn đề muốn hỏi hay chưa?” 
Tô Dịch không khỏi day day mi tâm. 
Hắn cũng thật không ngờ, người trung niên gầy gò sẽ để ý chút chuyện này như thế. 
“Nếu không nghĩ ra, về sau lại hỏi cũng không sao.” 
Người trung niên gầy gò nói: “Tóm lại, ta nợ ngươi ba câu trả lời là được.” 
Tô Dịch liền nói ngay, “Các hạ thịnh tình không thể chối từ, ta liền từ chối thì bất kính.” 
Người trung niên gầy gò gật đầu nói: “Mời.” 
“Các hạ xưng hô như thế nào?” 
Nghe được vấn đề như vậy, người trung niên gầy gò ngẩn ra, lúc này mới chậm rãi nói: “Hỗn độn lúc ban đầu nhất, đồng đạo đều gọi ta ‘Hoa Tượng (nghệ nhân hoa)’, cái này tự nhiên là biệt hiệu, nhưng bọn họ trái lại cũng nói không sai, ta quả thực am hiểu nhất trồng hoa cỏ.” 
Hoa Tượng? 
Tô Dịch không khỏi bất ngờ, cái này thật là biệt hiệu rất kỳ quái. 
“Về phần tên vốn có của ta, về sau đạo hữu nếu có cơ hội đến Phong Thiên Đài, tự nhiên rõ.” 
Người trung niên gầy gò tự xưng Hoa Tượng nói: “Thật ra, vấn đề này đều không quan trọng, danh hiệu mà thôi, nào cần để ý?” 
Tô Dịch cười cười, nói: “Được rồi, hai vấn đề còn lại, chờ về sau ta nghĩ ra, lại hướng các hạ chỉ giáo.” 
Người trung niên gầy gò hơi trầm mặc, nói: “Cũng tốt, nhưng trước khi chia tay, ta nên nhắc nhở đạo hữu một tiếng, đường Vãng Sinh quốc, không dễ đi.” 
Dứt lời, người trung niên gầy gò xoay người mà đi, trong một bước, đã biến mất không thấy. 
“Gã này cũng đoán ra, mình muốn đi Vãng Sinh quốc?” 
Trong mắt Tô Dịch toát ra cảm xúc lạ, “Đây là có phải ý nghĩa, một ít Hồng Mông chúa tể khác, cũng đã sớm đoán ra bản thân muốn đi nơi nào phải không?” 
Mà ở trong đầu, thì hiện ra một hình ảnh —— 
Trong hình ảnh, là một khu vực nơi địa ngục như núi thây biển máu, một bóng người cao gầy tóc tai bù xù, đứng ở trên một đài sen màu đen, hai tay đặt ở chuôi kiếm, chống kiếm mà đứng! 
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận